Nhưng lúc mấu chốt thế này Tống Bằng bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Không nói gì khác, hắn lập tức trở thành tâm điểm của đám người. Sau đó là đối tượng bị hắn hỏi.
Chứ chẳng hắn nói chuyện một mình? Cho nên không thể nào.
Mà hắn có thể nói chuyện với ai được? Ai lại có thể giải đáp giúp hắn điều này đây? Bản thân Ngạo Tề vừa nghe đã biết Tống Bằng hỏi ai, nhưng còn hai người Mặc - Lý thì khác. Cho nên đối tượng đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là Mục Dã. Có điều Mục Dã làm sao đáp lại lời này họ nghĩ nát óc vẫn không hiểu được.
Phải biết rằng lời này của Tống Bằng cực kỳ quái lạ. Nếu không phải biết không thể ở lúc này hỏi cho ra lẽ thì họ đã không nhịn được mà hỏi tới rồi. Cuối cùng hai người lại rất ăn ý mà không hề nói gì, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tai lại mở rộng ra bốn phương. Họ sợ bản thân sẽ bỏ lỡ điều gì khiến bản thân hối hận. Đới Mặc so với Khương Lý biết nhiều hơn nên trong lòng cũng suy tư nhiều hơn. Mấy ngày trước rời đảo tâm trạng hắn đang không tốt, hắn nào có nghĩ ở nơi này vẫn còn tồn tại một chuyện ly kỳ như thế. Hắn nhớ rõ họ cứ vậy mà rời khỏi đảo, hoàn toàn không có cản trở, hay là có cái cửa nào hết. Ai biết... Càng nghĩ hắn càng không nhịn được mắng mình đã quá vô tâm.
"Cứ đi thẳng đi."
Mục Dã không phụ sự kỳ vọng của Tống Bằng. Hắn nhàn nhạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659886/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.