Chương trước
Chương sau
Nhưng lúc mấu chốt thế này Tống Bằng bỗng nhiên lên tiếng hỏi. Không nói gì khác, hắn lập tức trở thành tâm điểm của đám người. Sau đó là đối tượng bị hắn hỏi.

Chứ chẳng hắn nói chuyện một mình? Cho nên không thể nào.

Mà hắn có thể nói chuyện với ai được? Ai lại có thể giải đáp giúp hắn điều này đây? Bản thân Ngạo Tề vừa nghe đã biết Tống Bằng hỏi ai, nhưng còn hai người Mặc - Lý thì khác. Cho nên đối tượng đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là Mục Dã. Có điều Mục Dã làm sao đáp lại lời này họ nghĩ nát óc vẫn không hiểu được.

Phải biết rằng lời này của Tống Bằng cực kỳ quái lạ. Nếu không phải biết không thể ở lúc này hỏi cho ra lẽ thì họ đã không nhịn được mà hỏi tới rồi. Cuối cùng hai người lại rất ăn ý mà không hề nói gì, mắt nhìn chằm chằm phía trước, tai lại mở rộng ra bốn phương. Họ sợ bản thân sẽ bỏ lỡ điều gì khiến bản thân hối hận. Đới Mặc so với Khương Lý biết nhiều hơn nên trong lòng cũng suy tư nhiều hơn. Mấy ngày trước rời đảo tâm trạng hắn đang không tốt, hắn nào có nghĩ ở nơi này vẫn còn tồn tại một chuyện ly kỳ như thế. Hắn nhớ rõ họ cứ vậy mà rời khỏi đảo, hoàn toàn không có cản trở, hay là có cái cửa nào hết. Ai biết... Càng nghĩ hắn càng không nhịn được mắng mình đã quá vô tâm.

"Cứ đi thẳng đi."

Mục Dã không phụ sự kỳ vọng của Tống Bằng. Hắn nhàn nhạt đáp lại. Đúng là lần trước họ cũng đi ra như thế thật trơn tru, cũng không cần Dung Lạc mở ra con đường nào cho họ. Vậy thì hiện tại cứ đi vào thế thôi. Đương nhiên hắn biết ở đây nhất định phải có một cái chốt quan trọng nữa, có thể là con cá nhỏ đã biến đâu mất kia. Nhưng mà trực giác nói cho hắn, họ biết có thể đi vào.

"Ân."

Tống Bằng được đến đáp án thì không chút chần chừ cho tàu tăng tốc chạy đi. Tâm thái cứ như được ăn cả ngã về không khiến đám người không khỏi vô cớ hồi họp lên.

Mấy câu đối thoại ngắn ngủi như vậy thật sự là khiến người ta tâm càng thêm khó chịu. Nhưng mà giống nhau, họ chỉ có thể tiếp tục căng mắt ra nhìn xem những chuyện có vẻ sắp sửa xảy ra rồi. Những chuyện...

Phốc!

Một âm thanh trầm đục thật khó nhận ra vang lên bên tai họ.

Bởi vì đều đang căng mắt ra nhìn, căng người ra cảm nhận cho nên ai nấy đều cảm giác được họ giống như đâm vào một tấm màn rồi đem nó xé rách ra vậy. Trước mặt họ cũng lóe lên một tia sáng trắng khiến họ không khỏi vô thức nheo mắt lại. Đến lúc hoàn hồn thì tầm mắt của họ đã trở nên rộng mở rồi. Là thật sự mở rộng ra, đón lấy một khoảng trời trong vắt khác biệt hoàn toàn với ban nãy cùng cảnh tượng vốn nên như vậy ngự trị giữa khung cảnh đó. Một chút đều không giống cái cảnh tượng có chút giả dối mới rồi.

Giả dối... Đúng rồi, hiện tại Đới Mặc đã triệt để hiểu được cảm giác của mình khi nhìn về phía trước. Là giả tượng. Cảnh tượng họ mới nhìn thấy là giả, bảo sao mà cứ cảm thấy gai mắt. Mà điểm mấu chốt hắn không nhận ra chính là đây. Ở nơi này, giữa màn sương mù và hòn đảo nơi họ sống tồn tại một tấm màn ngăn cách ánh mắt của thế nhân. Cho dù họ vượt qua được màn sương rồi thì vẫn là phải đối mặt với một lớp này nữa. Hắn không ngu mà cho rằng người khác nếu tìm được nếu đây cũng sẽ giống họ, vô tư đâm đầu vào là có thể xé rách tấm màn chắn này đâu.

Họ có thể vào được là do...

Mặc dù trong lòng có biết bao kinh ngạc nhưng so với Khương Lý cái tên kia thì hắn cảm thấy bản thân vẫn còn tốt chán. Đới Mặc lại kín đáo nhìn đến người cách đó không xa, trong lòng không biết là cảm xúc gì.

"Là Dung Lạc."



Có điều âm thanh này lại thành công kéo về lực chú ý của hắn. Đới Mặc không khỏi vô thức đưa mắt nhìn về phía trước. Quả nhiên nhìn thấy bên bìa rừng ngồi một người con gái. Đới Mặc không khỏi ngay lập tức cho rằng cô chính là đáp án cho câu hỏi trong lòng hắn mới nãy. Ngạo Tề giống như có cảm chi giống hắn: "Sao chỉ có mình cô ấy nhỉ. Có khi nào cô ấy biết chúng ta về nên mới ra đón?"

Ngạo Tề còn nhìn Mục Dã đang cảm xúc lẫn lộn, vừa vui khi được sớm nhìn thấy người con gái, vừa không hài lòng khi chỉ thấy có mình cô đến đây mà cười cười nói: "Thật ra thì tôi vẫn còn có một nghi ngờ. Nếu không phải có cô ấy ở đây, chúng ta có khi nào sẽ đụng phải tường? Hơn nữa cô ấy còn đã ngồi đây rất lâu... Dù sao chúng ta bước vào màn sương đã một ngày."

Khó được lời của hắn nhận đến một cái gật đầu tán đồng của Tống Bằng.

Trong lúc bọn họ thảo luận với nhau, Khương Lý bị cảnh tượng trước mặt làm cho chấn kinh nãy giờ cũng đã nhìn đến mục tiêu đám người đang nói. Trong mắt hắn, bên rìa của hòn đảo tự nhiên xuất hiện trước mặt kia đang ngồi một người con gái. Đối phương mặc một bộ đầm trắng, mái tóc dài màu đen được gió khẽ thổi lên, nhàn nhã ngồi vắt vẻo bên rìa hòn đảo, hai chân còn thỉnh thoảng chạm đến mặt nước bên dưới, tạo ra những gợn sóng lăn tăn đẹp mắt. Điệu bộ trông thú thích vô cùng, cứ như đang đi dạo mát, ngắm cảnh. Vốn dĩ hình ảnh nên là hoạt sắc sinh hương như vậy lại bởi vì những chuyện liên tục xảy ra mới nãy mà trong mắt Khương Lý lại mang màu sắc quỷ mị khó tả. Hắn vô thức thốt ra: "Cô ấy không phải người?"

"Phụt!"

"Khụ..."

"Há há há!!"

Đến cả Tống Bằng còn không nhịn được ho khan một tiếng như bị sặc. Ngạo Tề khỏi nói có bao nhiêu quá khích. Hắn cười có phải nói là quá mức, âm thanh suồng sã lại bất ngờ vang lên với sức xuyên phá đáng gờm còn dọa cho Khương Lý nhảy dựng. Nhưng mà thật sự là... Đới Mặc lắc đầu vỗ trán với mạch não không giống bình thường của Khương Lý, đầy mặt là bất lực không thôi.

Ấy vậy mà cái tên đó còn chưa xong.

"Mấy người còn cười tôi!! Kìa kìa!! Cô ấy đứng trên mặt nước kìa! Còn không phải là ma sao!!?"

"Há há há!!!"

Đổi lại chính là một tràng cười kinh khủng nữa của Ngạo Tề.

Nhưng may sao lần này Khương Lý có đồng minh rồi. Đới Mặc mới rồi còn chê cười Khương Lý lúc này trong mắt cũng không khỏi hiện lên chút kinh dị khó lòng che giấu. Tuy hắn không đến nổi nghĩ như Khương Lý, thế nhưng hắn vẫn chấn động vô cùng. Xem ra hắn không nghĩ sai, lại thông qua cái cách mấy người Ngạo Tề bàn luận với nhau lúc nãy, Đới Mặc có thể chắc chắn Dung Lạc người con gái ấy chính là không phải người bình thường.

May sao lúc này không ai để ý đến hắn.

Từ phạm vi màn chắn đến rìa hòn đảo không xa, trong lúc một số người đang kinh nghi bất định thì tàu đã muốn ngừng lại rồi.

Mục Dã như một cơn gió lao ra ngoài. Hắn trực tiếp đạp trên mặt nước trước ánh mắt kinh dị của hai người Lý - Mặc mà chạy đến chỗ Dung Lạc. Người con gái cũng đang dang tay ra với hắn.

"Sao em lại ra đây rồi?"



Hắn vừa nói vừa bế bổng cô lên như bế một đứa bé. Sức nặng của hai người trong mắt hắn chẳng là cái đinh gì cả. Nói nhấc là nhấc, còn không chút đổi sắc. Mặc dù hắn không vui khi thấy cô một thân một mình ra đây nhưng nhớ thương là không sao che giấu được rồi. Dung Lạc đầy mặt kinh hỉ cũng bị hắn làm cho bất ngờ, vội vàng ôm cổ hắn vừa đón nhận những cái âu yếm đầy kích động lại không thể hiện ra mặt của hắn. Khéo môi cô không khỏi giương lên thấy rõ.

"Em cảm nhận được các anh về nên ra đây đón."

Sau khi ổn định thân hình thì Dung Lạc một tay ôm cổ người đàn ông một tay ôm bụng bầu hớn hở đáp.

"Trình Liên đâu?"

Âu yếm thân thiết xong rồi thì hắn lập tức tính toán nợ nần với người con gái. Rõ ràng đã dặn cô cẩn thân, vậy mà cô ra đây lại chỉ đi một mình. Đường rừng khó bước như vậy, chỉ nghĩ đến cô có lúc nào bị vấp té không là hắn đã lo lắng sốt vó rồi. Cho dù hiện tại cô lành lặng đứng trước mặt hắn thì hắn vẫn không vui cho nổi.

"Em đi chậm lắm, thật đó!"

Dung Lạc không thể nói cô vừa nhận được tin đã rất kiềm nén ăn cơm trưa sớm hơn mọi khi rồi lập tức chạy ra đây được. Lúc đi cô còn quên nói với hai người kia. Dung Lạc cật lực thề thốt vừa lè lưỡi làm nũng với người đàn ông.

Người đàn ông ăn nhất là cái này của cô đó!

Quả nhiên sau đó sắc mặt người đàn ông dịu xuống thấy rõ. Thật tình, hắn muốn mặt nặng mày nhẹ với cô cũng không được nữa. Xa cách mấy ngày lại như đã mấy thu, thấy người con gái cũng nhớ nhung mình, sao hắn nỡ trách cô cho được. Thôi vậy, may mắn lần này săn được nhiều, hắn có thể không lo phải lại đi ra ngoài không chăm sóc được cô trong những tháng quan trọng nhất. Hắn tự mình đến canh chừng cô là được rồi.

Tủm!

Trong lúc hai người đang ôm đồm với nhau thì bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh đánh động họ. Hai người đồng thời nhìn qua đó.

"Này! Đãi ngộ khác biệt như vậy là sao hả Dung Lạc!?"

Tiếng oán thán của Ngạo Tề tựa như oán phụ bị người lạnh nhạt lập tức vang ầm lên nơi bìa rừng, kinh động cả chim muông bay tứ tán. Nghe là đủ thấy hắn có bao nhiêu không cam lòng.

Dung Lạc cùng người đàn ông hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng cười lên.

"Tôi quên mất!"

Cô nói mà nụ cười ranh mãnh không thèm giấu. Mục Dã chỉ biết sủng nịnh hùa theo, chống đỡ cho cô. Rõ ràng hắn biết cô không phải cố ý, nhưng ai bảo cô tinh nghịch như vậy. Không biết sau khi sinh xong cô có còn trẻ con như vậy nữa không. Cũng không sao, mặt nào của cô hắn đều có thể dung túng cho cô được, không sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.