Nó ở đây là thế, không biết cha mẹ mình bên kia đã xào xáo lên. Họ đã biết nó bị bắt, chuẩn bị lên đường đi cứu nó về, sau đó cho cái mông của nó nở hoa.
"Chúng ta có thể giúp được gì cho cháu không Dung Lạc?"
Trưởng thôn tấm lưng gầy còng lo lắng nheo lại đôi mắt già nua hiền từ nhìn Dung Lạc. Phía sau ông là những người đàn ông trong làng, có lẽ biết mình chưa chắc làm nên cơm cháo nhưng vẫn kiên định đứng đây, chỉ cần Dung Lạc nói cần một tiếng họ sẽ không từ nan.
"Không cần đâu ông ạ. Chúng cháu đi không phải để đánh nhau. Chúng ta cũng không đánh lại họ nếu thật sự đánh lên."
Dung Lạc lắc đầu nói. Cô lúc này đã có phần chấn tĩnh lại, chỉ còn biểu tình lạnh lùng khiến người không khỏi nhìn cô với đôi mắt khác. Cũng phải, người mẹ nào thấy con mình bị bắt mà còn bình thường cho được. Dung Lạc hiện tại đã là điềm đạm lắm rồi.
"Chúng cháu đi rồi Dung Tình và đứa nhỏ nhờ cậy mọi người chăm sóc. Nơi này sẽ không có ai tìm được, mọi người có thể yên tâm."
"Chúng ta đợi cháu về."
Ông lão lưng còng gật nhẹ đầu còn không quên bày tỏ bọn họ vẫn cần cô.
"Nhất định rồi ạ."
Dung Lạc nhìn thấy người đàn ông đi tới thì nói với ông lão: "Cháu đi đây."
"Cẩn thận."
Ông lão nhìn thấy cái gật đầu đáp lại của cô, trong lòng thầm mong cho mọi sự bình an.
Dung Lạc tiến vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659856/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.