Bên ngoài phòng họp không biết từ lúc nào đã đứng đầy người. Có lẽ lúc Mục Lam được đưa đến họ đã phát hiện ra rồi tò mò nên kéo nhau đứng hết ở đây.
“Lữ thiếu tướng, thế nào rồi?”
Có người không nhịn được hỏi khi thấy Lữ Nam bế đứa bé kia ra.
Lữ Nam không đáp lời mà cứ thế xuyên qua đáp người đi ra ngoài. Bọn họ nhìn thấy vậy thì cũng vội vàng đuổi theo.
Căn cứ của họ nằm trên đảo, muốn ra biển chẳng tốn bao nhiêu thời gian cả. Gần như là một cái chớp mắt Lữ Nam đã đem Mục Lam đến bãi biển. Tầm mắt đã có thể nhìn thấy đại dương ẩn chứa bao nhiêu là nguy hiểm rình rập. Phía sau hắn đi theo gần như là tất cả mọi người trong căn cứ. Trông thế trận này lại như thể đang chuẩn bị đi đánh nhau. Nhưng ai nấy đều biết nếu trực tiếp đánh lên, họ sẽ thua đến cái mạng đều không còn cũng chưa chắc diệt được một phần mười cái đám sinh vật này. Đánh nhau đó chính là người mơ nói mớ.
“Cháu thật sự có thể tự về?”
Lữ Nam đặt Mục Lam xuống bãi biển vừa nhìn nó hỏi lại lần nữa.
“Cháu thật có thể đi?”
Mục Lam ngược lại quay đầu nhìn đám người phía sau vừa ngần ngại hỏi nhỏ hắn.
“Chỉ cần cháu chắc chắn, hiện tại cháu có thể đi rồi.”
Lữ Nam cười nhẹ nhìn nó.
“Vậy cháu đi đây. Cảm ơn chú!”
Đứa nhỏ nãi thanh nãi khí còn cho Lữ Nam một cái hôn cảm tạ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-gianh-vo/2659844/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.