"Lãnh Phi! Ngươi đây là đang ép bổn cung sao?"
Một nữ hài tử mang trên mình bộ xiêm y trắng đã ngả sang màu nâu, tấm vải mỏng màu đỏ chắn ngang khuôn mặt cũng không thể che giấu đi vẻ đẹp vốn có của nàng. Mắt phượng mày ngài, tóc một nửa búi cao nửa còn lại tuỳ ý thả xuống. Mái tóc của nàng dài xoã xuống ngang đai lưng, mượt mà thướt tha, vừng trán thẫm đẫm mồ hôi.
Một tay nàng ôm lấy bụng, tay kia vịn vào thành gỗ mun nơi ngự uyển, nhịp thở của nàng có phần gấp gáp lạ thường. Tấm vải đỏ che nửa khuôn mặt của nàng vô tình rơi xuống để lộ ra vết tia độc tím tái đã lan ra nửa gò má trái cùng với đôi môi tím tái, sắc mặt trắng bệch.
Toàn thân nàng ngã xuống, hai tay ôm lấy mặt đất bụi bẩn, đôi mắt phượng hằn lên tia mắt đỏ ngước lên nhìn nữ nhân đứng trước mặt đang cười chế giễu mình.
"Ngươi thật là tàn nhẫn!"
Nữ nhân đối diện nàng chậm rãi tiến lại gần, trên tay nàng ta cầm một ly rượu đã tẩm độc. Dáng đi uyển chuyển, sắc thái trên khuôn mặt đằng đằng sát khí, nàng ta nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt nàng, đôi môi mỏng nhếch lên để lộ một nụ cười thật quái ác, vươn tay ra kề chén rượu sát miệng nàng, ngữ khí chẳng hề kiêng nể bề trên, cao ngạo ra lệnh cho nàng.
"Bạch Ngọc Cẩm, ngươi sắp trở thành phế hậu của Long Minh quốc rồi, nếu không muốn mất mặt trước bàn dân thiên hạ chi bằng ngươi uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682428/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.