Trong ánh đèn mập mờ, Bạch Ngọc Cẩm cứ ngỡ đối phương đang cầm hung khí ám sát mình, cô ngay lập tức phản kháng lại.
"Ngươi... ngươi là thích khách từ phương nào đến hãm hại bổn cung..."
Cô vùng vẫy, quẫy đạp không ngừng, cố gắng gồng mình ngồi dậy để mà né tránh nhưng sức lực quá yếu ớt. Lại bị nam nhân trước mặt không nhân nhượng mà đẩy ngã người trở về vật mềm mại dưới lưng.
"A... ngươi dám ra tay với bổn cung?"
Đường đường là một bậc mẫu nghi thiên hạ của một nước hào hùng, ấy vậy mà giờ đây Bạch Ngọc Cẩm chẳng khác nào tiểu bạch thỏ đang bị móng vuốt của loài dã thú giam cầm, ghim chặt lại một chỗ.
Tên đầu hói nhìn khuôn mặt yêu diễm của người con gái một hồi, cảm nhận từng cử chỉ cũng như lời nói cổ quái khiến hắn thêm phần dao động. Nhếch môi cười một cái, gã ta cợt nhả chế giễu cô.
"Mỹ nữ, có phải cô xem phim... Không phải, là do cô đóng phim cổ trang quá nhiều cho nên dùng tuyệt chiêu mỹ nhân kế để quyến rũ ông đây sao?"
Bạch Ngọc Cẩm không hiểu ngôn ngữ mà người trước mặt đang nói. Cô hốt hoảng, hai tay run rẩy chống trước ngực của gã đàn ông, ra sức đẩy gã ta ra xa nhưng không thành.
"Ngươi tránh xa ta ra... Đừng lại gần đây..."
Đột nhiên, một cỗ nhiệt khí không ngừng phân tán khắp cơ thể của cô, một cảm giác nóng rực ập đến. Cổ họng khô khốc thèm khát một dòng nước mát lạnh, dưới hạ thể truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682424/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.