Cô không thể kiềm chế được tiếng rên của mình, lại cảm thấy ngượng ngùng khi để nam nhân trước mặt nhìn thấy khuôn mặt ngập trong sắc tình của mình. Bất đắc dĩ Bạch Ngọc Cẩm dùng răng cắn chặt lấy mu bàn tay của mình, ngăn không cho tiếng rên la mờ ám thoát ra ngoài.
Mộ Trạch Vũ cau mày, sắc mặt lộ rõ nét không vui vẻ chút nào.
Lực tay khuấy động bên trong mật động huyền bí ngày càng tăng tốc, có thể nghe rõ được âm thanh ướt át mỗi lần ngón tay của anh rút lui rồi lại tiến vào bên trong hang động.
Nhưng đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng tiếp xúc vào một lớp màng mỏng manh, Mộ Trạch Vũ ngay lập tức dừng lại. Khoé môi khẽ cong lên để lộ một nụ cười đen tối, con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm lấy cánh môi mỏng của người kia đang không ngừng đóng mở.
"Ở đây không có ai khác ngoài tôi và em! Ngoan, đừng kiềm chế tiếng rên của mình nữa! Tôi muốn được nghe âm thanh của em."
Người đàn ông khéo léo dụ dỗ cô gái, khuôn mặt đẹp trai nép sát vào bên tai của Bạch Ngọc Cẩm. Anh dùng hàm răng khẽ gặm nhẹ lấy vành tai mẫn cảm của cô gái, thì thào to nhỏ đủ để cô nghe rõ.
"Có muốn thoải mái hơn không, hửm?"
Bạch Ngọc Cẩm cắn chặt lấy môi dưới của mình, phía trong cơ thể không ngừng lăn lộn một dòng nhiệt nóng hừng hực kỳ dị, càng khiến tâm trí của cô thêm phần hồ đổ, nước mắt sinh lý tuôn trào hai bên khoé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682421/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.