Dường như bệnh già của bà vì sự khó chịu này mà đột phát. Một tay Bạch lão phu nhân nắm chặt chiếc gậy ba - toong trong lòng bàn tay, tay còn lại đưa lên ôm chặt lấy lồng ngực trái của mình.
Đau đớn, khó thở vô cùng!
Quản gia Trần thấy thế liền vội vàng bước xuống, đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của bà.
"Lão phu nhân, bà không sao chứ?"
Bạch lão phu nhân điều chỉnh lại hô hấp của mình, sau đó khó khăn nói ra từng chữ một.
"Mau... mau đưa ta vào phòng... ta phải uống thuốc..."
Quản gia Trần hiểu ý, ngay lập tức dìu bà vào trong phòng. Do tuổi cao sức yếu, cho nên bà đã chuyển phòng từ tầng ba xuống tầng dưới để thuận tiện di chuyển.
Vào đến phòng, Bạch lão phu nhân vội vàng lấy lọ thuốc từ trong ngăn kéo tủ, lấy ra ba viên cho cho trong miệng nuốt chửng xuống.
Bà mệt nhọc, nằm xuống giường, trong đầu không ngừng nhớ đến khuôn mặt cùng với ánh mắt ngang ngược của người đàn ông.
Bạch lão phu nhân không thể ngờ được rằng, vì sự sai làm của con trai út lại khiến cho bà rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Nếu như ngày đó Bạch Đại Vũ không vì tính chất công việc bị chuốc thuốc qua đêm với người phụ nữ lạ mặt qua đêm ở bên ngoài, chắc chắn Bạch Nhược Châu không được sinh ra, Bạch Vũ Mặc vì thế mà đấu khẩu gay gắt với bà.
"Lão Trứ, hình như ông trời đang trừng phạt tôi có phải không?"
Khoé mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682374/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.