Sau khi đay nghiến vài câu, Khắc Duệ xoay người rời đi. Trước khi đi, cô ấy ngoảnh đầu lại nhắc nhở Bạch Nhược Châu.
"Ở đây không có ai ngoài hai chúng ta, hay cậu cũng vào trong thay đồ xuống bơi cùng mình!"
Bạch Nhược Châu ngay lập tức lắc đầu từ chối, cố gắng giải thích: "Mình sợ nước!"
"Sợ cũng phải đối mặt!" Khắc Duệ hơi gằn giọng, quay đầu nhìn cô, không vui mà than trách: "Cậu phải bước ra khỏi bóng ma tấm lý đó!"
"Nhưng bây giờ đột ngột quá! Cho mình thêm chút thời gian có được không?"
Khắc Duệ ngẫm nghĩ một hồi, sau đó miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi! Lần sau mình nhất định phải lôi bằng được cậu xuống nước!"
Nói xong, Khắc Duệ vào phòng cách đó khoảng năm trăm mét để thay đồ bơi.
Nghe lời nói của Khắc Duệ chí phải, cô không phải là nguyên chủ rụt rè nhút nhát kia, càng không thể nào sống mãi trong nỗi sợ hãi năm sáu tuổi đó. Bạch Nhược Châu thầm nghĩ, cô nên thay đổi ngoại mục, cứng rắn bước ra khỏi bóng ma tâm lý hồi nhỏ, đối mặt với sự sống hiện tại.
Bạch Nhược Châu sải bước chân lại gần phía hồ bơi. Khi chỉ cách còn lại chưa đến hai bước chân, phía sau lưng Bạch Nhược Châu truyền đến tiếng động nhỏ. Cô giật mình xoay người lại, ánh mắt đề phòng liếc dọc ngó ngang nhưng không thấy ai.
Vào lúc cô định buông bỏ cảnh giác, bỗng nhiên ánh mắt cô nhìn xuống dưới đất. Một con chuột cống ước chừng khoảng năm cân đang bò lại gần phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682355/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.