Đến khi cô gái nhỏ bất cẩn ngã xuống hồ bơi, thấy cô không biết bơi, cơ thể dần bị đẩy ra xa, từ từ chìm xuống đáy hồ. Người đàn ông hốt hoảng, từ trong góc khuất lao tới. Anh không chậm trễ thêm một giây phút nào, cũng chẳng thèm cởi bớt chướng ngại vật trên người, trực tiếp nhảy xuống hồ đắm mình trong nước mà cứu cô.
"Cho dù có trở thành ác quỷ em cũng không thể quên!"
Cô đương nhiên là nói dối, có trời mới biết lý do vì sao cô phải nói dối trước mặt người đàn ông này.
"Năm đó anh không nói một lời nào mà từ biệt, làm cho em mất ăn mất ngủ chờ đợi! Vốn chỉ muốn giả vờ để trả đũa anh, nào ngờ anh tưởng thật, giận dỗi xuất ngoại."
Nói xong, Bạch Nhược Châu dời tay xuống ôm lấy thắt lưng của người đàn ông thật chặt, khuôn mặt không ngừng dụi vào lồng ngực rắn chắc của ông, khụt khịt mũi vì khóc, giọng điệu trách hờn.
"Chú nhỏ thật vô tâm! Có phải anh có người khác rồi có phải không? Sau đó bị cô ta đá cho nên mới trở về tìm đến em để vun đắp nỗi đau trong tim sao? Lợi dụng lúc em gặp khó khăn nên mới miễn cưỡng kết hôn với em. Sau khi có được lần đầu, có phải anh lại rời bỏ em đi huấn làm nhiệm vụ tiếp đúng chứ? Đúng là một tên đều cán!"
Người đàn ông bị lời oán trách vô cớ của cô làm cho bật cười. Mộ Trạch Vũ đưa tay lên nhéo một bên má của cô nàng, khuôn mặt điển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682351/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.