Bạch Nhược Châu ngơ ngác không kịp phản ứng lại, như mèo hoang nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, tìm tư thế thoải mái nhất nằm gọn trong lòng bàn tay của chủ nhân mới, âm thanh ù ù nhè nhẹ như cối xay lúa.
Mộ Trạch Vũ cúi xuống nhìn dáng vẻ ngây thơ hệt như nai con lạc bầy của người trong lòng, anh khẽ nở nụ cười đầy âu yếm, đưa cô gái nhỏ cùng với đồ đạc lên phòng của mình.
Đến nơi, cô nàng vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Phải đến khi người đàn ông gõ vào trán một cái rõ đau Bạch Nhược Châu lúc bấy giờ mới hoàn hồn lại, trừng mắt lườm anh.
"Sao anh cứ gõ trán em vậy? Trán của em bị lõm đều do anh hết!"
Người con gái ấm ức, bất mãn nghẹn lời kể lể với anh.
Đúng là già rồi có khác, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Mộ Trạch Vũ dồn cô đến vách tường mát lạnh, giam cô vào trong lồng ngực, con ngươi sáng rực dán chặt lên thân thể yêu kiều của Bạch Nhược Châu.
"Bất mãn, ấm ức lắm sao?"
Anh nhướng mày, đầu hơi cúi thấp xuống, đối điện với dáng vẻ hời dỗi nhưng lại quá đỗi đáng yêu của mèo nhỏ, Mộ Trạch Vũ nhếch môi cười nhẹ.
"Ừm... cũng không phải... anh đừng sấn mặt gần như vậy có được không?"
Bạch Nhược Châu căng thẳng, toàn thân rụt rè dưới lồng ngực rắn chắc của người đàn ông. Cô gái nhỏ dường như bị đẩy vào tình huống khó xử, cô không tự chủ được cảm xúc của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682348/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.