Da mặt của cô gái nhỏ vốn dĩ mỏng manh dễ biểu lộ cảm xúc, vậy mà sau khi nghe câu nói gọi mời của người đàn ông, da mặt Bạch Nhược Châu càng thêm râm ran, đỉnh đầu muốn phát hoả.
"Ưm... súng của anh..."
Hàm ý quá nhảy cảm, dù có triệu tập bao nhiêu dũng khí Bạch Nhược Châu không dám nói hết câu.
Hai người cách nhau mười năm tuổi, anh vốn là nam nhân đại trượng phu, thẳng tính nói năng không biết ngượng ngùng.
Còn cô là một mỹ nữ yếu mềm, chỉ một câu nói tỏ tình với ai đó cũng phải tập luyện một thời gian dài mới dám đứng trước mặt đối phương để thổ lộ.
Mộ Trạch Vũ nhếch môi, nở nụ cười trào phúng.
Người đàn ông khốn nạn đến tận cùng, luồn bàn tay nhỏ nhắn của cô gái vào trong cạp quần của mình, lòng bàn tay Bạch Nhược Châu hoàn toàn tiếp xúc trực tiếp với bộ phận thô tráng cứng cáp nóng rực như ngọn đuốc kia.
Bạch Nhược Châu run sợ, muốn rút tay lại nhưng cổ tay cô càng bị siết chặt, ép cô phải thay anh dọn dẹp súng ống, để giảm bớt đi ngọn lửa khói chịu đang hành hạ trong người anh.
"Trạch Vũ... đừng mà..."
Cô gái nhỏ nhắm chặt mắt, khoé mắt phiếm hồng, hai hàm răng nghiến chặt lại với nhau.
"Ngoan, lau chùi súng ống giúp tôi đi, bé cưng!"
Nụ hôn nồng nhiệt của người đàn ông rải rác khắp cần cổ trắng ngần, sau đó anh hơi rướn người lên, cắn lấy khoé môi của Bạch Nhược Châu.
"Em không... không biết..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-ta-cam-duc-thuan-hoa-meo-hoang-nho/2682335/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.