Chương trước
Chương sau
Tâm tư Mộc Văn Vũ lắc lư bất định, nhớ tới những chuyện mới vừa rồi nghe thấy Mộc Cẩm Nhu nói ở trong phòng kia.
Cô ta nói Mộc Vãn cực kỳ cay nghiệt với người làm, lúc trước còn vô duyên vô cớ cả miệng một nha đầu, đánh cho miệng nha đầu bị tàn tật, loại chuyện này nhiều không kể xiết, cho tới trong biệt uyển của cô đều có năm sáu nha đầu phục vụ, Quế Hoa Uyển của cô lại giống như địa ngục nhân gian, những bọn nha đầu kia tình nguyện chuyện xấu đó cũng không muốn lấy thân thử nghiệm
Nghĩ đến chỗ này, Mộc Văn Vũ không khỏi mở miệng hỏi: "Thiếu phu nhân các cô, bình thường đối với các cô thế nào?
Nha đầu kia nhanh miệng, nói chuyện cũng rõ ràng, đáp không chút nghĩ ngợi: "Thiếu phu nhân đối xử cực kỳ tốt với những người làm chúng tôi, lần trước, cha tôi ngã bệnh, tôi muốn nói với thiếu phu nhân chi một ít tiền công trước, kết quả thiếu phu nhân kêu chưởng quỹ Lăng gia chi nửa năm, nói lý ra còn tặng tôi một ít dược liệu và đồ trang sức, ít nhiều cũng nhờ thiếu phu nhân, bệnh của cha tôi mới khỏi hẳn."
Nha đầu lại nhìn Mộc Văn Vũ, tiếp tục nói: "Thiếu phu nhân là một người thẳng tính, có lúc sẽ đùa giỡn tính tình một chút, nhưng là người không xấu, những chuyện kể lại bên ngoài kia, có nhiều thành phần chửi bới phỉ báng, dù sao thiếu phu nhân cũng là nữ chủ nhân Lăng gia, đương nhiên thân phận khiến người ghen tỵ, Đại thiếu gia nghe cũng đừng tin."
Mộc Văn Vũ nghe, gật đầu.
Đợi nha đầu đi, Mộc Văn Vũ không khỏi thở dài, mắt thấy là thật, tai nghe là giả, kể từ khi cậu tới Lăng phủ, hiểu rõ và tác phòng làm việc của Mộc Vẫn cũng làm cho cậu bắt đầu nghi ngờ hiểu biết lúc trước của mình, chẳng lẽ tính tình ác liệt của người chị này thực sự chỉ là lời đồn bên ngoài?
Mộc Văn Vũ ăn một hớp cháo, hết sức hợp khẩu vị của cậu, lại sờ sờ túi nước ấm, ngay cả trái tim cũng ấm theo.
~
Mộc Vẫn đang tính nghỉ ngợi, một tiểu nha đầu ở bên ngoài gõ cửa.

Cô biết là người làm trở về, vì vậy đứng dậy khỏi giường, đi tới cửa.
Tiểu nha đầu tên Ánh Xuân, tuổi không lớn lắm, phụ trách quét dọn trong viện, đang mùa thu, mỗi ngày lá đều rơi tích lại một tầng, mỗi ngày cô ấy đều phải quét viện năm sáu lần.
Mộc Vãn nhìn vóc người cô ấy nhỏ bé lại cầm cây chổi đầu đầy mồ hôi lại không đành lòng, mới tìm hai người làm nam giúp đỡ, nhất thời cô ấy vô cùng biết ơn Mộc Vãn.
Sau đó tiếp xúc mấy lần, cô ấy cảm thấy tính tình thiếu phu nhân không xấu như lời đồn bên ngoài, ngược lại, cô ru rú ở trong nhà, yên tĩnh, nói chuyện cũng dịu dàng nhỏ nhẹ.
Cha cô ấy bệnh nặng, cần tiền gấp chữa trị, cô ấy cùng đường không thể làm gì khác hơn là đi cầu xin Mộc Vãn, muốn cô giúp đỡ dàn xếp với phòng thu chi, trả trước cho cô ấy hai tháng tiền công, kết quả Mộc Vãn trực tiếp giúp cô ấy chi nửa năm, không chỉ như thế, lại cho cô ấy một ít đồ trang sức để cô ấy đi cầm.
Cuối cùng bệnh của cha cũng không có gì đáng ngại nhờ cứu chữa kịp thời, từ đó cô ấy đã coi Mộc Vãn thành ân nhân cứu mạng.
Mộc Vãn biết, trừ bên ngoài yên tĩnh, Thúy Quyên tất không đáng tin, trước khi Hồng Tụ còn chưa về, cô phải có một người tin được có thể làm việc, vốn là giúp Ánh Xuân chẳng qua từ đồng tình và thương hại cô ấy, không nghĩ đến tiểu nha đầu này lại tới dập đầu với cô, nói cả đời phải đi theo cô.
Mặc dù Ánh Xuân tuổi còn nhỏ, nhưng quý ở cơ trí, hơn nữa trải qua chuyện cha cô ấy, quyết một lòng với Mộc Vãn.
Lần này Mộc Văn Vũ đột nhiên đến, mặc dù Mộc Vãn biết cậu có thành kiến với mình rất sâu, nhưng muốn cứu Hồng Tụ ra, tra ra nguyên nhân cái chết của bà Năm, không thể nghi ngờ Mộc Văn Vũ có thể giúp cô.
Mộc Văn Vũ không thích cô, cho nên, cô nhất định phải thu lấy cậu, trước đó ân tượng xấu đã thâm căn cố đế, cô không cho là mấy ngày có thể thay đổi, nhưng, cô cũng muốn thử một lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.