Trong lòng Mộc Cẩm Nhu không thoải mái, trên mặt lại không thể tức giận, người khác có ý tốt đưa quà, cô ta còn có thể cố gắng cười ư? Mộc Vãn thầm cười trộm, cảm giác bị đi guốc trong bụng thật không dễ chịu gì. Nhưng Mộc Cẩm Nhu cũng không chịu thua ngay, vươn tay trái ra vuốt ve chiếc sườn xám óng ả, bóng mượt, trên cổ tay nhỏ bé của cô ta là một cái lắc tay ngọc trai, không phải vàng không phải bạc, nhưng có ánh sáng êm dịu, nhìn rất đẹp. Nha hoàn đứng cạnh cô ta đột nhiên mở miệng nói: “Vòng ngọc trai Thiếu soái đưa cho thực sự rất đẹp, đặc biệt khi nhị phu nhân đeo trên tay, phải nói là… Ai nha, em không biết ăn nói, ngoài xinh đẹp ra thì không biết dùng từ gì để hình dung.” Thúy Quỳnh nhìn thấy, trong mắt cũng ánh nên vẻ ước ao, không nhịn được thở dài nói: “Vòng ngọc trai này nhất định là đồ tốt, ở Liên thành cũng không thấy nhiều.” Mộc Cẩm Nhu không để ý dùng tay vuốt ve một hồi, “Không phải đồ quý giá gì, nghe nói lấy từ biển Tây Dương, qua mấy ngàn năm nước biển đánh bóng mà thành, trải qua mấy trăm năm mới có thể tích góp đủ mười viên làm thành chuỗi ngọc này.” “Như thế còn không gọi là quý gía à, em so với… chút vàng bạc kia còn quý hơn nhiều.” Nha hoàn kia liên tục khen ngợi, còn liếc nhìn hộp châu báu kia nữa, “Thiếu soái cũng thật để tâm với nhị phu nhân, vật quý như thế nói đưa thì đứa, người khác nhìn cũng chưa được nhìn qua đấy.” Nha đầu kia nói xong, ý tứ sâu xa liếc nhìn Mộc Vãn một chút. “Có điều cái vòng này cũng không có gì ghê gớm, so với những thứ mới lạ mà Thiếu soái sưu tầm thì không là gì.” Đột nhiên Mộc Cẩm Nhu nhìn về phía Mộc Vãn cười ngại ngùng: “Mấy ngày trước Thiếu soái bảo người đưa cho chị một cái đồng hồ bỏ túi Tây Dương, đeo trước ngực cho ta, trên mặt khắc một cô gái không mặc đồ, em nhìn xem, Thiếu soái cũng thật là, đưa thứ này cho chị, chị không biết phải giấu ở chỗ nào được.” Mộc Cẩm Nhu nói xong, nha hoàn bên cạnh cười ha ha. Chủ nói chuyện, làm gì có chuyện nha hoàn xen mồm vào, nhưng rõ ràng nha đầu này và Mộc Cẩm Nhu thông đồng với nhau, hai người ở đây một xướng một họa rất thoải mái.
Nếu như cô tức giận với nha đầu kia, cũng có vẻ cô hơi hẹp hòi. Đương nhiên, căn bản cô cũng không tức giận, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Cô càng bình tĩnh, trong lòng Mộc Cẩm Nhu càng lay động, nếu như là lúc bình thường, cô đã sớm trở mặt, sau đó không để ý thể diện chạy đi tìm Thiếu soái đòi công bằng. Có thể Mộc Vãn yên tĩnh nhưng lại khác xa so với tưởng tượng của cô ta, gương mặt luôn mang nụ cười xa cách, cô ta không nhìn ra được cô giả bộ hay thật sự là không quan tâm. “Bánh này ăn rất ngon, sao chị lại chỉ mang có mấy cái thôi thế.” Lúc hai người đang nói chuyện, ba cái bánh trong đĩa đã bị Mộc Vãn ăn hết, cô hơi nhìn vào chiếc bàn sót lại bột đậu, quay đầu dặn Thúy Quỳnh: “Lấy cho chị cái hộp mạ vàng chị mang về ra đây.” Thúy Quỳnh vâng dạ, nhanh chóng lấy bộ dụng cụ ăn cô mang từ nhà hàng lên, lấy ra một chiếc thìa nhỏ đưa cho cô. Mộc Vãn cầm thìa xúc bột đậu, nhưng Mộc Cẩm Nhu lại chú ý đến dòng chữ trên hộp: “Tấm lòng của nhà hàng phong cách Tây”, tất nhiên là mang từ phòng ăn về, cô ta còn nghe nói, mỗi bộ đồ ăn trong nhà hàng này đều có phong cách riêng, đều làm theo yêu cầu mang từ nước ngoài về, có nhiều thực khách đều muốn bộ đồ ăn đó, tiếc là ông chủ không thiếu tiền cho bao nhiêu cũng không bán. Lúc này Mộc Vãn cầm cái thìa trả bao tiền cũng không bán xúc đậu đỏ ăn, ăn xong tùy tiện ném vào trong hộp, “Cái thìa rách này, dùng trong nhà ta không xứng, nếu như em thích, cho em đó.” Thúy Quỳnh nghe xong, vui mừng vội nói tạ ơn. Lúc này, trên mặt Mộc Cẩm Nhu cũng không nhịn được nữa, sao cô ta có thể không đoán ra, nhất định hôm nay Thiếu soái dẫn cô đi ăn cơm Tây, không chỉ vậy còn tặng cô một bộ đồ ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]