Lão phu nhân là người thông minh, tự nhiên nhìn thấu môn đạo trong đó, nhất thời sắc mặt còn khó nhìn hơn vừa rồi. Lăng Thận Hành đứng ở ngoài cửa chỉ sững sờ trong chốc lát, ngay sau đó khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười kín đáo, người phụ nữ này, có chút thú vị. Anh không làm kinh động bất kỳ ai, lững thững đi. Mắt thấy kế hoạch không được, Mộc Cẩm Nhu vội vàng nói: "Bà nội, lúc đó Dương Liễu vừa sợ vừa căng thẳng, nhớ không rõ địa điểm cụ thể cũng là ở trong tình lý, tại sao em ấy có thể lấy chút chuyện nhỏ này làm văn." Lão phu nhân còn chưa nói, chợt có người vội vã chạy vào, vội vội vàng vàng nói: "Lão phu nhân, không xong, bà Tư không ngừng chảy máu." Bà Tư mang xương thịt của Đốc Quân, Đốc Quân về già mới lại có con, trên dưới toàn phủ vui không chịu được, đặc biệt là Lão phu nhân và Đốc Quân, cũng muốn Lăng gia sinh thêm con trai, mấy đại phu xem xong cũng một miệng nhất định là con trai, chuyện vui này khiến cho Lão phu nhân cố ý đến dâng thân vàng. "Mau, mau gọi đại phu." Bây giờ nghe thấy bà Tư không ngừng chảy máu, lúc này sắc mặt Lão phu nhân trắng nhợt, suýt nữa ngã quỵ, nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ bà: "Các người còn đứng ngây đó làm gì, gọi đại phu." Lão phu nhân vội, giọng cũng đang phát run. Người tới thông báo vội vàng trả lời: "Lão phu nhân, đã đi mời đại phu, rất nhanh sẽ đến." "Đúng rồi, Cẩm Nhi, Cẩm Nhi đâu?" Lão phu nhân vội vàng nhìn chung quanh, thấy Mộc Cẩm Nhu lại nắm tay cô ta: "Cẩm Nhi, không phải là con biết y thuật sao, nhanh đi xem cho dì Tư con."
"Con. . . ." Nhất thời Mộc Cẩm Nhu không biết trả lời như thế nào, mặc dù cô ta học y, nhưng không có một bụng kiến thức lý luận. Mộc Cẩm Nhu cũng không học trường y chuyên nghiệp gì, nhưng nhà ông ngoại cô ta là y dược thế gia, từ nhỏ cô ta tai nghe mắt thấy, mười mấy tuổi đã có chút danh tiếng, sau khi tới Lăng phủ vì để Đốc Quân và lão phu nhân vui, còn từng dốc lòng nghiên cứu thuốc bổ, rất được lão phu nhân và Đốc Quân lệ thuộc, so với Mộc Cẩm Nhu khéo léo hiểu chuyện lại biết y thuật, Mộc Vãn học ở trường y lại có vẻ vô tích sự, đừng nói chẩn bệnh cho người ta, ngay cả chứng bệnh nha đầu cũng có thể nói ra được, cô lại không biết tên. Không so sánh thì không có thương hại, Mộc Vãn ở trước mặt Mộc Cẩm Nhu đa tài đa nghệ lập tức thua kém. Mộc Cẩm Nhu thấy lão phu nhân kỳ vọng nhìn mình, chỉ đành phải cắn răng một cái: "Bà nội đừng nóng vội, con sẽ đi xem dì Tư thử xem." Đoàn người bước chân vội vã đi tới biệt uyển của bà Tư, xảy ra chuyện khẩn cấp, thật không có ai quan tâm chuyện Mộc Vãn phạt người làm. Mộc Vãn quỳ dưới đất một đoạn thời gian, lúc đứng dậy chân cũng đã tê rần, cô ngồi xuống vuốt vuốt đầu gối đau nhức, quệch miệng, cũng không vội đi, lấy ly trà ra rót nước trà chầm chậm uống. Không lâu lắm, tiếng bước chân bên ngoài càng vội vàng hơn, hiển nhiên tình huống bên bà Tư không tốt lắm, người có thể dùng hay không thể dùng trong phủ đều chạy về nơi đó. Mặc dù Mộc Vãn không thấy hiện trường, nhưng ca này, cô gặp quá nhiều, ở thời đại của cô, chỉ cần tăng thêm trị liệu và bảo dưỡng giai đoạn cuối, cũng không là vấn đề gì không qua được, nhưng ở dân quốc y thuật cũng không phát đạt, hơn nữa Tây y vẫn chưa hoàn toàn thi hành ở dân quốc, là bệnh khó chữa khiến cho nói đến người ta lại thay đổi sắc mặt. Vừa nghe đến có bệnh nhân, Mộc Vãn lập tức phát tác bệnh nghề nghiệp, hai tay thật lâu không cầm dao mổ tựa như sa mạc hạn hán đã lâu khát vọng một cơn mưa lành. Chỉ tiếc, Lăng gia sẽ không đồng ý loại lang băm “học nghệ không tinh" như cô ra sân, đó không phải là đẩy bà Tư vào trong hố lửa sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]