Nghĩ đến việc có lẽ Lăng Thận Hành sẽ muốn ngủ lại nơi này, hơn nữa còn muốn XXOO với cô, Mộc Vãn không nhịn được cảm thấy lo lắng. Lăng Thận Hành cầm đũa định gắp thức ăn, lại thấy người phụ nữ ngồi đối diện vẫn đang ngẩn ngơ, đôi mắt trợn to nhìn chằm chằm bát cơm trên bàn, đây là lần đầu tiên anh ăn cơm riêng với cô, cũng là lần đầu tiên đến Quế Hoa Uyển, nếu đổi lại là ngày thường, cô đã cười đến không ngậm miệng được, nhưng khuôn mặt đau khổ này là thế nào. “Sao nào, đồ ăn tối nay không vừa miệng à?” Câu hỏi của anh khiến Mộc Vãn tỉnh táo lại, Mộc Vãn nhận ra bản thân vừa mất hồn lại hơi lúng túng mấp máy môi: “Không có.” “Vậy cô đang thở dài cái gì?” Đối mắt với ánh mắt sâu thẳm nặng nề của anh, Mộc Vãn chớp mắt, vừa rồi cô đã không nhịn nổi mà thở dài sao? “Tôi, tôi chỉ…” Mộc Vãn nhìn lướt qua mặt bàn, đột nhiên nhanh trí: “Đây vốn là đồ ăn của một mình tôi, đột nhiên phải chia cho anh một nữa, tôi không đủ ăn.” Lăng Thận Hành cười nhạo trong lòng, cô bày ra vẻ mặt mướp đắng này, thì ra chỉ vì lo lắng anh cướp mất bữa tối của cô. “Nếu cô chưa ăn no, tối nay lại để người mang bữa khuya đến là được.” Anh nói xong cũng không để ý đến cô nữa, bắt đầu ăn cơm. Mộc Vãn đành phải cầm đũa, nhưng lúc ăn cũng mất tập trung, cho miếng cá lát mà cô thích nhất vào trong miệng cũng cảm thấy nhạt nhẽo, trong đầu chỉ nghĩ phải làm thế nào mới không cần cái kia cái kia với anh. Cô là bác sĩ, vốn có bệnh thích sạch sẽ, càng không thể chấp nhận việc xảy ra quan hệ với một người đàn ông không yêu, hơn nữa người đàn ông này còn có một người phụ nữ khác, tuy ở thời đại này, ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường, nhưng cô có thể làm quen với cơ thể này, lại không thể làm quen một cuộc hôn nhân cởi mở như vậy. Cô muốn một người đàn ông sạch sẽ cả thể xác và tinh thần, chung thủy cả một đời.
Một bữa cơm nhạt như nước ốc, trong lòng Mộc Vãn luôn lo lắng, trông mong dọn dẹp bát đũa xong thì anh sẽ rời đi, không ngờ Lăng Thận Hành căn bản không định đi, ngược lại còn ngồi xuống chiếc giường mềm, thuận tay cầm một cuốn sách bắt đầu đọc sách. Quyển sách kia nằm trong giá sách cả một năm, rất có ích, đáng tiếc chủ nhân ban đầu không nhìn thấy. Lăng Thận Hành lật sách một lúc, một chén trà xanh được đặt trên chiếc bàn con ở bên cạnh, mùi hương hoa quế ngào ngạt tỏa ra. Anh đi học ở nước ngoài, chịu sự ảnh hưởng của văn hóa phương Tây, sau khi về nước không có thói quen uống trà, mỗi ngày Lý Hòa Bắc sẽ pha cho anh mấy tách cà phê, đến lúc có bữa tiệc gia đình mới mang lên một chén trà, anh cũng chỉ đặt lên môi nhấp một ngụm mà thôi. Mộc Vãn thấy anh ngồi yên, còn tưởng anh không nhìn thấy, lại nhắc nhở: “Thiếu soái, đây là trà hoa quế an khí ổn định tinh thần.” Lúc này anh mới đặt quyển sách trên tay xuống, duỗi cánh tay dài ra cầm chén trà lên, hương trà ngào ngạt, như đang cầm một bó hoa quế thật to, khác với mấy loại trà Long tĩnh lá nhọn đó. Lăng Thận Hành nhấp một ngụm, đôi lông mày đang nhíu chặt lại vô thức giãn ra, trà này ngọt ngào lại xen lẫn hương thơm ngát, trong hương thơm lại có sự thuần túy, còn có mùi hương đông y nhè nhẹ, không hề có vị đắng, lại uống mấy ngụm nữa, như có một dòng nước ấm chảy qua cổ họng xuống thẳng dạ dày, cảm giác dễ chịu thoải mái không diễn tả nổi. Anh uống một chén to, đến khi ấm trà nhỏ thấy đáy mới chậm rãi đặt chén xuống: “Đây là trà gì, sao lúc trước tôi chưa từng uống?” Câu trả lời của Mộc Vãn xen lẫn sự kiêu ngạo: “Trà này do tôi tự làm, đương nhiên không mua được ở bên ngoài.” Lăng Thận Hành nghe xong, cảm thấy hơi nghi ngờ, tùy Mộc Vãn này xuất thân từ gia tộc có tiếng, từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, nhưng vì ham chơi lười biếng, chẳng làm nên trò trống gì, từ lúc nào cô học được cách làm trà hoa thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]