Đây không phải tiếng hát của nữ ca sĩ trên Thập Lý Trường Kiều, bởi vì mỗi câu mỗi chữ đều nghe rõ ràng như thế, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Hơn nữa lời bài hát này rất thú vị, là thứ mà những nữ ca sĩ bảo thủ kia không thể học được. Mộc Cẩm Nhu cũng nghe thấy âm thanh này, trái tim run lên, vội vàng muốn đóng cửa sổ, kết quả mới đóng cửa sổ được một nửa, bả vai nặng trĩu, cả người bị đẩy sang bên cạnh, lần này rất đột ngột, dưới chân Mộc Cẩm Nhu lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã. Cơ thể như ngọc của Lăng Thận Hành đứng trước cửa sổ, vừa rồi lông mày còn đang nhíu chặt lại dần giãn ra theo tiếng hát, khóe môi sắc bén hơi nhếch lên. Tuy người đang hát cách khá ra, câu từ không rõ ràng lắm, nhưng làn điệu rung động lòng người này khiến trái tim mềm mại khắc sâu vào xương cốt, vô cùng sâu sắc. “Lý phó quan.” Lăng Thận Hành đặt một tay lên song cửa sổ, giọng nói trầm thấp xen lẫn vẻ uy nghiêm trời sinh. Ngoài cửa phòng sách vang lên tiếng trả lời, sau khi Lý Hòa Bắc đi vào lại hành quân lễ: “Thiếu soái, có gì dặn dò?” “Người đang hát ở bên ngoài là ai?” Lý phó quan vểnh tai nghe xong, xác nhận có tiếng hát loáng truyền đến, như từ biệt uyển bên cạnh, bởi vì cách quá xa, thật sự không nghe ra được là giọng của ai. “Thuộc hạ sẽ đi xem một chút.” Lăng Thận Hành gật đầu, cũng không để ý đến Mộc Cẩm Nhu bị coi như không khí, chắp hai tay đứng phía trước cửa sổ nhìn theo phương hướng tiếng hát, như nghe đến ngây dại. Mộc Cẩm Nhu cũng nghe thấy tiếng hát này, hình như từng nghe ở đâu đó, đột nhiên lại có dự cảm không tốt. Không lâu sau, bên ngoài khẽ vang lên tiếng bước chân dồn dập, Lý Hòa Bắc dẫn theo người vội vàng bước vào. “Anh cả, anh tìm em à?” Năng suất làm việc của Lý Hòa Bắc cực nhanh, chỉ chốc lát đã tìm ra người, người đi vào là Lăng Tuyết Thu, điều này khiến Lăng Thận Hành hơi bất ngờ.
Lăng Tuyết Thu đang trong độ tuổi dậy thì, một khuôn mặt trái xoan vô cùng duyên dáng, dáng vẻ yểu điệu rung động lòng người, nhìn thấy Mộc Cẩm Nhu đứng ở đó, liền mở miệng chào hỏi: “Chị dâu hai cũng ở đây ạ.” Mộc Cẩm Nhu nhìn thấy Lăng Tuyết Thu, sự lo lắng trong lòng mới dần dịu lại. Biết Lăng Thận Hành luôn yêu thương đứa em gái ruột thịt này của anh, Mộc Cẩm Nhu lập tức cười híp mắt bước tới cầm tay Lăng Tuyết Thu: “Hóa ra là Tuyết Thu à, vừa rồi là do em hát à?” Lăng Tuyết Thu gật đầu, không nhịn được nhếch đuôi lông mày lên: “Chị dâu hai cũng nghe thấy ạ, có thấy êm tai không?” “Êm tai, thật sự rất êm tai, chị và anh trai em đều nghe đến ngẩn ngơ.” Vừa rồi Mộc Cẩm Nhu nghe nói Lăng Thận Hành muốn lêd Lý phó quan đi tìm người, còn căng thẳng đến mức đổ mồ hôi lạnh. Lăng Thận Hành không nghe thấy, cô ta lại nghe thấy rõ ràng, làn điệu của bài hát này rất giống với ca khúc do Mộc Vãn hát vào đêm đó. Cô ta đã sớm biết Mộc Vãn không dễ từ bỏ như vậy, thì ra cô mưu tính lâu như vậy là muốn thay đổi kế hoạch, giả vờ không hề liên quan đến mình thật ra đang hoạt động bí mật. Không thể không nói, lần này cô đã thông minh hơn rất nhiều. Lăng Thận Hành ngồi xuống ghế Thái sư bằng gỗ gụ, liếc nhìn Lăng Tuyết Thu một cái lại cầm công văn trên bàn lên, thờ ơ hỏi: “Em học được bài hát này từ đâu thế?” “Từ…” Lăng Tuyết Thu vừa muốn nói học được từ chỗ chị dâu, đột nhiên ngớ đến lời dặn dò của Mộc Vãn. Rõ ràng vừa rồi là Mộc Vãn hát, lúc Lý Hòa Bắc đến tìm người, cô trực tiếp chỉ về phía Lăng Tuyết Thu. Tuy Lăng Tuyết Thu cảm thấy nghi ngờ, vì để sau này được học thêm mấy bài hát, cứ thể đổi lại lời nói ở trong miệng: “Là một cô giáo nước ngoài ở trong trường dạy cho em.” Lăng Thận Hành nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, cho đến khi Lăng Tuyết Thu run rẩy, đôi khi người anh trai này của cô ấy không cần nói chuyện, chỉ một ánh mắt có thể biến thành con dấu nóng bỏng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]