Chương trước
Chương sau
Lão phu nhân nói hơn nửa ngày cuối cùng cũng kết thúc, trên bàn tiếng bát đũa nhẹ nhàng vang lên.
Quá ba tuần rượu, Mộc Vãn cũng đã ăn no rồi, đang suy nghĩ tìm cớ để về phòng, lại nghe chỗ bà ba cười ha ha với lão phu nhân nói rằng: “Mẹ, bình thường trong nhà có chuyện vui đều phải ca hát góp vui, hôm nay là ngày tốt, sao lại không náo nhiệt một chút?”
Bà ba đưa lời đề nghị này, Mộc Vãn lập tức cảnh giác.
Trước đây cô có học Côn Khúc, nhưng lúc đó cô không để tâm học tử tế, khi đi học thì ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Nhưng lão đốc quân rất thích nghe Côn Khúc, vừa nghe con dâu đã bái sư học hát trong lòng tràn đầy chờ mong, có một lần trong tiệc mừng thọ đã để cô lên hát, kết quả là làm mọi người xôn xao bàn tán, khiến cho lão đốc quân mất mặt.
Cô học nghệ không tinh khiến đốc quân tức giận, lại xấu hổ trước bao quan khách, điều này làm cho Lăng Thận Hành càng ghét cô hơn, nghĩ đến anh ta đường đường là Thiếu soái, thê tử của mình lại không ra sao, có ai thích nổi được điều đó.
May là bà ba ra cứu kịp thời, tình cảm dạt dào diễn một đoạn Côn Khúc kinh điển (Mẫu đơn đình),cô ở bên cạnh phụ họa, quả thật đặc sắc không diễn tả được, tất cả mọi người đều biết, vợ ba của đốc quân có giọng hát trời ban, làn điệu dịu dàng đẹp đẽ, hiếmủcó.
Bà ba xuất thân từ Vương phủ, từ nhỏ đã theo Đại Vương gia đi nghe hát, tự nhiên cũng học được chút ít, năm đó cũng nhờ vào giọng hát mà lấy long Đốc quân, chỉ có điều tuổi già sắc phai, giọng hát không còn uyển chuyển, hơn nữa nghe nói bây giờ Đốc quân chỉ thích nghe bà tư đàn dương cầm thôi.
Ở trong phủ này, có thể khiến người ta nhớ tới bà ba cũng chỉ có nhờ giọng hát này, vì thế mỗi khi có tiệc vui bà ta đều khéo léo đề nghị, hát qua hát lại nhất định đến cuối cũng là bà ta hát kết thúc giành được sự tán thưởng của cả sảnh. Đối với bà ba bị thất sủng mà nói, đây chính là lúc nở mày nở mặt hiếm có của bà ta.
Huống chi, mỗi lần đều có một Mộc Vãn không biết trời cao đất rộng làm nền cho bà ta.
Mộc Vãn hơi cúi đầu, một mình nghĩ tâm sự, như không nghe thấy.

Bà ba vừa dứt lời, lão phu nhân liền cười gật đầu, cháu trai đại thắng trở vể, hiển nhiên bà vui mừng khôn xiết, lúc này, tất nhiên phải có tiết mục góp vui.
Nha hoàn đứng sau bà ba đột nhiên lên tiếng: “Nghe mọi người nói thiếu phu nhấn học Côn Khúc từ một danh sư, chúng em đều muốn mở mang tầm mắt ạ.”
Bà ba trừng mắt với cô ta, trách mắng: “Láo xược, cũng không nhìn xem đây là đâu, là chỗ cho ngươi nói sao.”
Nha đầu kia chịu nghe mắng, mặt oan ức ngậm miệng lại.
Mộc Cẩm Nhu nghe bà ba nói xong, mặt lập tức lo lắng nói: “Tuy em gái hát Côn Khúc rất hay, nhưng em ấy mới bị hoảng sợ, thân thể e không khỏe lắm, dì ba bỏ qua cho em ấy đi.”
Bà ba cười nói: “Cháu cũng thật là, chuyện gì cũng nghĩ thay cho em gái, nhưng mà chỉ hát Côn Khúc góp vui, dì nghĩ nó cũng không từ chối đâu nhỉ?”
Trong lòng Mộc Vãn cười khẩy, ngoài miệng dường như nở một nụ cười yếu ớt.
Bà hai ngồi bên trái Mộc Vãn lặng lẽ kéo vạt áo cô, ý là nhắc cô cẩn thận mắc bẫy.
Mộc Vãn nhìn bà một cái rồi bình tĩnh giả bộ uống trà, bà hai này ai cũng nịnh hót, ai cũng nịnh bợ, bây giờ lại đang bênh vực cô.
Nếu là trước Mộc Vãn trước đây, nhất định sẽ ngu ngốc bị mắc mưu, nhưng thật đáng tiếc là, Mộc Vãn kia đã chết, hiện tại Mộc Vãn là cô.
Đây chính là lúc để mấy người ở đây biết thế nào là Giọng hát hay Trung Quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.