Mọi chuyện chính là.. là như vậy.
Dung Hoa rụt rè vốn không can thiệp vào chuyện gì nhưng bản thân cậu lại nhớ rõ đến từng chi tiết xảy ra mà kể rõ ngọ ngành cho Văn Thiên nghe. Vừa tỏ cậu chuyện Văn Thiên liền quay sang nhìn Triệu Quận, khuôn mặt ông ta tái mét lại, mồ hôi chảy ròng ròng. Văn Thiên ngồi trên ghế tay chống cằm tay lại đặt lên bàn. Mỗi ngón tay anh gõ xuống bàn đều khiến cho người ta cảm thấy căng thẳng mà sợ hãi. Lúc này Triệu Quận chợt lên tiếng:
- Thiếu soái đại nhân, ta nghe xong chuyện thì cũng rõ đứa nghịch tử này nhà ta bị đánh là đáng, đáng ra là phải đánh mạnh nữa để dạy cho nó một bài học. Còn về người phụ nữ kia ta sẽ tìm đến tận nơi đền đền bù, đảm bảo không để bà ta chịu thiệt. Đây dù sao cũng là lần đầu nó phạm sai lầm, mong ngài có thể nương tay.
Văn Thiên nghe vậy nhếch miệng cười, cậu nhìn đám người thân cận của mình trừ Tô Năng ai cũng là kẻ bị tình cảm lấn át lí trí cả. Kể ra cũng cần cho họ một bài học. Bàn tay Văn Thiên đặt trên bàn ngừng gõ cũng như là dấu hiệu cho thấy anh đã có quyết định của mình.
- Triệu chỉ huy đã nói vậy thì không còn cách nào khác..
Vừa nghe lời này của Văn Thiên cơ mặt Triệu Quận dãn hẳn ra, hắn ta mừng thầm trong lòng: "Phải rồi, thiếu soái mới đến đây nhậm chức còn phải nhờ sự giúp đỡ của ta để làm quen nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-xin-moi-troi-buoc-em/2998148/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.