Thục Lam bước lên lầu, cô nhìn người đàn ông trước mặt, hắn ta đeo một cái kính đen che mắt nhìn vừa đáng tin lại vừa đáng ngờ. Thục Lam vừa bước đến gần, tai người đàn ông đó đột nhiên động. Từng âm thanh bước chân của cô đều như rõ mồt một. Hắn vươn tay về phía trước trỏ xuống ghế:
- Mời ngồi.
Thục Lam bán tín bán nghi nhìn người đàn ông nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống. Cô lúc này mới rõ mặt người này, vốn tưởng anh ta là một lão già nào ngờ nhìn khuôn mặt trẻ măng lại có chút thanh tú. Thục Lam chú ý đến bàn cờ vây đang chơi dở trước mặt:
"Chơi cờ một mình sao? Nhưng người này cũng trẻ quá, vậy phải xưng hô như nào đây." Thục Lam nghĩ.
- Không biết tôi nên xưng hô thế nào?
- Ta họ Lưu tên Mộ Dục, cô nương có thể gọi ta là thầy Lưu.
Thục Lam gật đầu nói: Thầy Lưu.
Mộ Dục đẩy giỏ quân cờ trắng về phía Thục Lam. Anh hỏi cô có biết chơi cờ không. Thục Lam lại chỉ lắc đầu, cô nãy giờ vẫn luôn có một thắc mắc.
"Rốt cuộc người này là bị mù hay chỉ là thích đeo kính đen?" Thục Lam nhìn thẳng vào mặt kính đen của Mộ Dục một hồi nhưng vẫn không có chút giao động nào. Trong lúc cô đang chắc rằng người này bị mù thì anh ta chợt lên tiếng:
- Tiếc quá, vốn tưởng có thể chơi với cô nương một ván cờ. Đáng tiếc đáng tiếc.
Mộ Dục đưa tay vào giỏ quân cờ đen, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-xin-moi-troi-buoc-em/2998137/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.