Người không thể!
Văn Thiên tiến lên trước một bước đưa tay chắn người Thục Lam. Anh trừng mắt đăm đăm đối đầu với lão phu nhân.
- Người không thể làm thế, bọn con đã bái đường xong. Hôn thú đã kí, đã đóng dấu đồng thuận. Giờ người có làm gì cũng không thể thay đổi được việc con đã cưới cô ấy. Cô ấy là vợ con, là con dâu của người và là..
Văn Thiên chưa nói dứt câu lão phu nhân đã vung tay mạnh một cái về phía anh. Chuỗi hạt ngọc trên tay bà cũng theo đó mà văng đứt ra tung toé khắp sàn. Một vài viên lăn đến dưới chân Thục Lam khiến cô lùi bước lé tránh.
Khuôn mặt Văn Thiên in hằn một bàn tay đỏ của lão phu nhân. Khuôn mặt bà căm căm giận giữ, những nếp nhăn già nua cũng không thể che nổi nộ khí này. Bà nắm chặt dây buộc chuỗi tràng hạt và vài hạt ngọc còn vướng bận trên tay, gân mặt.
- Hỗn láo. Ai cho phép con nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó. Quỳ xuống!
Lời của lão phu nhân như một mệnh lệnh quen thuộc được lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cho Văn Thiên như bị một thứ uy áp nào đó áp chế, cưỡng chế anh quỳ xuống.
Lão phu nhân nói một hơi dài liền dứt hơi mà thở hồng hộc. Phần vì do bà quá tức giận mà nhịp tim cũng tăng mạnh. Bàn tay mà cầm chiếc khăn tay co quắp lại vội tự vỗ mạnh vào tim mình như muốn giải toả một thứ gì đang có thắt nó. Người hầu thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-xin-moi-troi-buoc-em/2998071/chuong-44.html