Tô Năng cầm bản vẽ do Từ lão - người thẩm định ngọc ở phủ thiếu soái vẽ. Cậu đã đi khắp cả con phố nhưng cũng không tìm được ai có thể làm được một miếng ngọc giống vậy. Ngọc bội tinh sảo lại còn là cổ vật, những kẻ yếu kém tay nghề không dám nhận, những người tay nghề đủ giỏi thì chỉ cần nhìn qua bản vẽ cũng biết được xuất thân của ngọc. Nhưng dù có trả giá cao bao nhiêu họ cũng không dám làm giả nó. Dường như đó chính là lí do sau hàng vạn năng mà hai viên ngọc đó vẫn độc nhất vô nhị như vậy.
Tô Năng thở dài: Tất cả các tiệm làm giả đều không ai dám nhận. Miếng ngọc bội này rốt cuộc là bị quỷ ám hay thần ám vậy chứ.
- Đương nhiên là thần ám.
Đột nhiên có tiếng nói chen ngang vào khiến Tô Năng giật mình quay ra nhìn. Người đàn ông đã đứng sát anh từ bao giờ, Tô Năng hốt hoảng: "Mình còn không cảm nhận được chút nào dù là hơi thở cho đến tiếng bước chân, là do xung quanh quá ồn làm mình loạn mà không chú ý đến hay sao. Hay là do kẻ này bước chân quá nhỏ, hơi thở quá nhẹ." Cậu vội quay sang phía Anh Hào, khuôn mặt cậu ta cũng kinh sợ không thua gì cậu.
- Không phải nói là vật được ban thần khí mới đúng.
Tô Năng lần nữa lại giật mình, cậu thu bản vẽ trên tay lại đề phòng bước lùi vài bước phòng thủ. Thấy vậy người kia liền phì cười, anh ta cũng học theo dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-xin-moi-troi-buoc-em/2998062/chuong-48.html