Lưu Tiến Trung thấy Vương Long Phi cả gan vô lễ với Trần Ninh, nhịn không nổi lập tức quát một tiếng.
Định Hạo trợn mắt nhìn Lưu Tiến Trung, lạnh lùng nói: “Cậu mới xấc xược!”
“Một thượng úy cỏn con như cậu, nhìn thấy tôi tại sao không cúi chào?”
Lưu Tiến Trung nghe vậy, mặt đỏ bừng lên.
Hàm cao một bậc đè chết người!
Không có cách nào, anh ta chỉ có thể miễng cưỡng mà làm, mặt đỏ bừng bừng, giơ tay cúi chào nói với Đinh Hạo: “Chào cấp trên!”
Đinh Hạo nhìn Lưu Tiến Trung đầy uất ức, mặt đầy đắc ý.
Ông ta chỉ vào hai lính gác bị đánh thương, cười lạnh lùng nói: “Cậu không quản lý tốt cáp dưới của mình, tôi đã thay cậu dạy dỗ rồi.”
Ông ta lại chỉ vào hai chú chó nghiệp vụ bị bắn vào đầu nằm trên đất, cười lạnh nói: “Chó của cậu cậu không quản nghiêm, tôi cũng thay cậu xử lý rồi.”
“Bây giò, tôi lấy thân phận là cấp trên, yêu cầu cậu lập tức thả ngài William, nếu không đừng trách tôi không khách khí với cậu.”
Lưu Tiến Trung lén nhìn Trần Ninh một chút, sau đó lớn giọng nói: “Xin lỗi cấp trên, tuy rằng quân hàm của anh cao hơn tôi một bậc, nhưng không có lãnh đạo tương quan của Trung Hải chúng tôi phê chuẩn, tôi không thể thả người theo yêu cầu của anh.”
Đinh Hạo lạnh lùng nói: “Phía bên lãnh đạo Trung Hải, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, bây giờ cậu chỉ cần thả người ra là được.”
Lưu Tiến Trung đứng thẳng người: “Xin lỗi, không có giấy tờ liên quan, không có chỉ thị của lãnh đạo chúng tôi, không ai có thể bắt tôi thả người.”
Đinh Hạo tức giận nói: “Mẹ kiếp, một tên thượng úy nhãi ranh lại cũng dám đấu với tao, có tin giờ tao sẽ đánh phế tất cả lũ chúng mày, cuối cùng cũng không có chút việc gì hay không?”
Tuy rằng Đinh Hạo là một thiếu tá bình thường trong quân khu Kim Lăng!
Nhưng ông ta lại là môn đệ của Vương phiệt Kim Lăng, dựa vào cây lớn là Vương phiệt, ông ta quả thật có sức mạnh này.
Đánh bị thương một thượng úy cỏn con, Vương phiệt tùy ý là có thể giải quyết xong cho ông ta.
Huốồng hồ, lần này ông ta còn cùng đi với thiếu gia Vương phiệt để làm việc.
Xảy ra chuyện lớn cũng có Vương phiệt che chở.
Lúc này, Trần Ninh cười lạnh nói: “Ha ha, thật là quan lớn môt bậc đè chết người, nhưng chỗ này vẫn chưa đến lượt một thiếu tá cỏn con như ông giở uy phong!”
*Điển Chử!”
Điển Chử nghe vậy bước ra, lạnh lùng nhìn Đinh Hạo: “Nghe nói ông thích dồn ép người, vậy dựa theo quy tắc, giờ ông cũng phải cúi chào tôi!”
Định Hạo trừng mắt: “Mẹ kiếp, mày là ai chứ…”
Lời còn chưa dứt, mắt Điển Chử đã như lửa cháy giận dữ, giơ tay cho một cái tát.
Thật ra thân thủ của Đinh Hạo rất tốt, nhưng hôm nay người mà ông ta gặp phải là Điển Chử, cái tát này của Điển Chử quả thật quá nhanh, vì vậy Đinh Hạo hoàn toàn không có cách nào trách được.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay của Điển Chử không ngừng lại gần, không ngừng to lên trước tầm mắt ông ta…
Bốp!
Cái tát của Điển Chử giáng mạnh lên mặt Đinh Hạo, mạnh tới mức khóe miệng của Đinh Hạo cũng rớm máu.
Mười mấy binh lính phía sau ông ta cũng tới tấp muốn rút vũ khí.
Nhưng lúc này Điển Chử đã lấy ra một giấy chứng nhận sĩ quan màu đỏ, lạnh lùng hét nói: “Mở to mắt chó của ông ra, nhìn xem đây là cái gì?”
Chứng nhận sĩ quan!
Biểu cảm tức giận của Đinh Hạo ngay lập tức ngưng lại, thay vào đó là vẻ kinh hãi.
Ông ta vừa nhìn đã nhìn ra chứng nhận này chắc chắn là thật!
Ông ta vội vàng nhìn kỹ chứng nhận sĩ quan mà Điển Chử.
giơ ra, phía trên có ảnh Điển Chử mặc quân trang thượng tá, còn có tên của Điển Chử, trên dòng quân hàm có viết: Thượng tát!
Người đàn ông khôi ngô trước mắt lại là một thượng tá của quân Bắc Cảnh.
Đỉnh Hạo hoàn toàn sợ ngây người!
Ông ta vẫn chưa kịp nhìn rõ chức vụ cụ thẻ của Điển Chử, Điển Chử đã thu chứng nhận lại.
Điển Chử lạnh lùng quát nói: “Bây giờ biết quân hàm của tôi rôi, còn không cúi chào?”
Đinh Hạo và binh lính cấp dưới của ông ta sững sò!
Điển Chử là thượng tá!
Định Hạo chỉ là một thiếu tá mà thôi!
Điển Chử cao hơn ông ta hai bậc, địa vị thân phận trong quân đội của hai người căn bản không có cách nào đánh đồng.
Không cách nào khác, Đinh Hạo và binh lính dưới quyền ông ta chỉ có thể mặt đầy xấu hỏ, đồng loạt cúi chào Điển Chử, cùng khẽ nói: “Chào cấp trên!”
Điển Chử quát nói: “Các người đều chưa ăn cơm sao, tôi không nghe thấy các người đang nói gì hết, nói to lên!”
Đám người Định Hạo sắc mặt đỏ bừng, bị bắt đứng nghiêm cúi chào lần nữa, nói to: “Chào cấp trên!”
Lưu Tiến Trung và lính canh nhà giam có mặt tại đó nhìn thấy cảnh này đều nhịn không được mà sướng thầm trong lòng, cảm thấy thượng tá Điển làm rất tuyệt.
Mọi người cười lạnh nhìn đám người Đỉnh Hạo, thầm nghĩ: Vừa rồi khi ông dồn ép chúng tôi, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay nhỉ?
Điển Chử nhìn đám người Đinh Hạo, lạnh lùng hỏi: “Các người là người của quân khu Kim Lăng, chạy tới chỗ này.
làm gì? Các người vượt khu rồi có biết không?”
Đinh Hoạt rất gian xảo, nói: “Cấp trên, cậu thuộc quân Bắc Cảnh, cũng không thuộc quân khu Giang Nam. Cậu ở chỗ này há chẳng phải cũng là vượt khu sao, chúng ta như nhau cả, đừng ai nói ai.”
Điển Chử nghe vậy lập tức liền tức giận.
Nhưng lúc này Vương Long Phi lại chậm rãi lên tiếng: “Cấp trên Điển, Đinh Hạo là đi cùng tôi đến chỗ này dẫn người đi, tôi khuyên anh tốt hơn hết đừng lo chuyện bao đông.”
Lúc Vương Long Phi nói lời này, mắt là đang nhìn Trần Ninh.
Vương Long Phi có chút kinh ngạc với sức mạnh của Trần Ninh, lại có thể mời được một thượng tá giúp đỡ.
Chẳng trách Trần Ninh có thể điều động sức mạnh quân đội, bắt ngài William lại.
Chỗ dựa của Trần Ninh hóa ra chính là thượng tá Điển ở trước mắt!
Điển Chử lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ các người là người của thế gia môn phiệt nào, cũng không quan tâm các người thuộc quân khu nào, nếu các người có giấy tờ liên quan có thể đến đây đưa người đi, nếu không có thì cút đi!”
Trần Ninh đột nhiên lên tiếng: “Bọn họ vẫn không thể đi, phải xin lỗi bồi thường tiền thuốc men cho người bị thương! Và cả tên Đinh Hạo này, ông ta lại dám giết chó nghiệp vụ, phải để đích thân ông ta an táng cho hai chú chó nghiệp vụ, đồng thời quỳ xuống trước phần mộ của chúng sám hồi nhận tội.”
Lưu Tiến Trung nghe vậy, lập tức phụ họa nói: “Đúng, bọn họ phải bị trừng phạt, không thể cứ đi như vậy được.”
Chó nghiệp vụ cũng giống quân nhân, đều có giấy chứng nhận.
Thậm chí chó nghiệp vụ sau khi lập công cũng có huân Chương và quân hàm.
Chó nghiệp vụ giống như chiến hữu của quân nhân, thậm chí có thể nói là như anh em.
Thân là quân nhân lại dám giết chó nghiệp vụ, điều này quả thật là táng tận lương tâm.
Trần Ninh nếu đã gặp phải chuyện thế này, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho tên khốn Đinh Hạo.
Định Hạo nghe nói phải truy cứu trách nhiệm với người bị thương, thậm chí còn phải truy cứu trách nhiệm giết chó nghiệp vụ, muốn ông ta đích thân mai táng cho chúng, còn bắt ông ta quỳ trước mộ chúng sám hồi nhận lỗi.
Ông ta lập tức nồi giận!
Khóe miệng Vương Long Phi khẽ nhếch lên, cười híp mắt nói: “Đinh Hạo, nếu bọn họ đã không nẻ mặt chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần khách khí với bọn họ.”
“Chúng ta trước tiên đánh bại tất cả bọn họ, đưa ngài William đi trước đã rồi tính sau.”
“Trở về tôi nói với cha tôi một tiếng, bảo ông ấy ra mặt lo liệu là được.”
Định Hạo nghe vậy mắt sáng lên, ánh mắt nhìn Trần Ninh, Điển Chử và đám người Lưu Tiến Trung cũng thêm một phần lạnh lẽo.
Ông ta cười gần nói: “Có lời này của Vương thiếu, đừng nói tên nhóc này chỉ là một thượng tá, cho dù cậu ta là đại †á tôi cũng dám đánh cậu ta một trận!”
Định Hạo dặn dò binh linh cấp dưới: “Không được dùng vũ khí súng ống, tất cả ra tay cho tôi, đánh úp tất cả lũ trước mắt này lại!”
Thuộc hạ của Định Hạo lập tức ào ào xông lên.
Khóe miệng Trần Ninh khẽ nhéch lên, nói với Điển Chử và Lưu Tiến Trung: “Đám người này không dùng súng, vậy chúng ta cũng không dùng, chơi nắm đấm với bọn họI”
“Vâng!”
Điển Chử cùng Lưu Tiến Trung và cả một nhóm lính canh nhà giam cũng xắn tay áo lên, nghênh đón đám người của Đỉnh Hạo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]