Chương trước
Chương sau


Chương 676:

 

Cùng lúc đó, mấy người Trần Ninh và Điển Chử đang quay về khách sạn mà Tống Sính Đình ở.

 

Trên đường đi, Điển Chử không nhịn được mà hỏi Trần Ninh: “Thiếu soái, tại sao ngài lại buông tha cho tên khốn Tiêu Lương kia?”

 

Trần Ninh mỉm cười nói: “Ông ta không thoát nổi đâu, tôi khẳng định, chẳng máy chốc ông ta sẽ cùng đường, chạy tới làm nhân chứng cho chúng ta, khai ra chứng cứ phạm tội của Lô Chiếu Anh.”

 

Điển Chử nghe vậy thì rất kinh ngạc!

 

Nhà họ Lô, phủ đệ.

 

Trong thư phòng, Lô Chiếu Anh đang cầm một chén trà, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên nghe Tiêu Lương báo cáo.

 

Hai sát thần nhà họ Lô, Vương Hạ và Thất Hùng và đám người Thập Nhị Môn Đồ ai nấy đứng bên cạnh nghe, vẻ mặt khác nhau.

 

Tiêu Lương dùng cách ngắn gọn nhát thuật lại chuyện đã xảy ra một lần, sau đó thấp thỏm nhìn Lô Chiếu Anh, nói: “Vương gia, kế hoạch tiêu diệt Trần Ninh của chúng ta thát bại rồi.”

 

“Trần Ninh và đám thân vệ của cậu ta có thực lực rất mạnh, vượt xa tính toán của chúng ta.”

 

“Không chỉ vua thổ phỉ Ngưu Thiên Sơn không làm gì được Trần Ninh, mà cả sát thủ mà tôi dẫn đi đánh lén cũng bị tiêu diệt hoàn toàn.”

 

Lô Chiếu Anh gật gù, bình tĩnh nói: “Trương Vệ Bình nói, ông cũng bị rơi vào tay Trần Ninh, Trần Ninh tự mình đưa ông về.”

 

“Khi Trần Ninh nói chuyện với ông, còn nói cảm ơn.”

 

“Có thể nói cho tôi biết, cậu ta cảm ơn ông vì chuyện gì không?”

 

Sắc mặt Tiêu Lương hoàn toàn biến đổi, vội nói: “Đây chính là chuyện tôi muốn nói với Vương gia.”

 

“Tôi rơi vào tay Trân Ninh, muôn ôm hêt mọi chuyện vào người mình, đã chuẩn bị sẵn tâm lý phải chết rồi.”

 

Lô Chiếu Anh: “Nhưng cậu ta lại thả ông đi?”

 

Tiêu Lương nói: “Đúng, đây chính là chỗ giảo hoạt của Trần Ninh. Cậu ta đang dùng kế ly gián, muốn ly gián mối quan hệ giữa Vương gia và thuộc hạ.”

 

“Kế ly gián này của cậu ta thật sự rất tàn nhẫn, mọi người hẳn sẽ nghi ngờ otoi đã bán đứng Vương gia ngài.”

 

“Cậu ta đang ép Vương gia giết tôi, hoặc buộc tôi phải quy.

 

hàng cậu ta.”

 

Quy hàng?

 

Ánh mắt Lô Chiếu Anh xẹt qua một tia sát ý không dễ phát hiện ra. Ông ta đứng dậy, đi tới trước mặt Tiêu Lương, cầm tay Tiêu Lương, trầm giọng nói: “Trần Ninh thật nực cười, cậu ta cho rằng làm như vậy có thể ly gián cảm tình giữa chủ tớ chúng ta sao?”

 

“Có câu chủ tới nhiều năm trở thành anh em. Mặc dù chúng ta là quan hệ chủ tớ, nhưng trong lòng tôi đã sớm coi Tiêu Lương ông là anh em rồi.”

 

“Trần Ninh muốn ly gián tình cảm giữa chúng ta, đúng là làm chuyện viễn vông, không thể thành công.”

 

Tiêu Lương nghe vậy thì kích động nói: “Cảm ơn, thật cảm ơn Vương gia đã tin tưởng.”

 

Lô Chiếu Anh gật đầu: “Hôm nay làm ông hoảng sợ một phen rồi, quay về sớm nghỉ ngơi đi, phía Trần Ninh tôi sẽ nghĩ cách đối phó.”

 

Lô Chiếu Anh nói xong thì dặn dò thuộc hạ Trương Vệ Bình: “Cậu đưa ông Tiêu về nhà đi!”

 

Khi dặn dò, không biết Lô Chiếu Anh vô tình hay cố ý mà dùng ánh mắt ra hiệu cho Trương Vệ Bình.

 

Trương Vệ Bình hiểu ý, Vương gia muốn tiễn Tiêu Lương lên đường.

 

Trương Vệ Bình dẫn theo hai tên thuộc hạ, nói với Tiêu Lương: “Ông Tiêu, mời.”

 

Tiêu Lương không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn, làm phiền ôi.”

 

Trương Vệ Bình và hai thuộc hạ nhanh chóng lái xe đưa Tiêu Lương về nhà.

 

Hai thuộc hạ của anh ta, một người phụ trách lái xe, một người khác cùng anh ta thì ngồi hai bên trái phải của Tiêu Lương.

 

Tiêu Lương đang rất mệt mỏi, vừa lên xe không bao lâu thì nhắm mắt lại ngủ, còn hơi ngáy.

 

Trương Vệ Bình lặng lẽ lấy ra một con dao, híp mắt, chuẩn bị ra tay tiễn Tiêu Lương lên đường, còn cố ý nói lớn tiếng: “Ông Tiêu, ông Tiêu, ông ngủ rồi sao?”

 

Tiêu Lương chép chép miệng, nói sảng mấy tiếng, có vẻ đang ngủ rất say.

 

Trương Vệ Bình cười gần, cầm con dao chuẩn bị cắt cổ Tiêu Lương.

 

Nhưng anh ta không ngờ đột nhiên lại có tiếng súng nỗ vang lên.

 

Đoàng!

 

Trương Vệ Bình còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì thì trên trán anh ta đã có một lỗ đạn đầy máu.

 

Hai mắt anh ta trợn to, chết không nhắm mắt, ngã xuống.

 

Hai thuộc hạ của anh ta cũng kinh ngạc đến ngây người!

 

Người nổ súng không phải ai khác, chính là Tiêu Lương đang giả vờ ngủ.

 

Tiêu Lương là cố vấn của Lô Chiếu Anh, có trí tuệ hơn người, ông ta cũng đã đi theo Lô Chiếu Anh nhiều năm, hiểu rõ tính cách của Lô Chiếu Anh.

 

Khi thuộc hạ làm hỏng việc!

 

Nếu Lô Chiếu Anh nổi trận lôi đình thì không đánh cũng mắng chửi thuộc hạ, sau khi Lô Chiếu Anh nổi giận xong thì chuyện này cũng được bỏ qua.

 

Nhưng nếu sau khi thuộc hạ làm hỏng việc, Lô Chiếu Anh †ỏ vẻ thông cảm, khi nói chuyện còn dùng lời lẽ khách khí, thì tức là Lô Chiếu Anh có dự định khác.

 

Cho nên, vừa rồi ở phủ đệ nhà họ Lô, Tiêu Lương đã ý thức được rằng Lô Chiếu Anh muốn giết ông ta.

 

Sau khi lên xe ông ta giả vờ ngủ, nhưng tay lại lén lút lây một khẩu súng nhỏ bằng lòng bàn tay.

 

Khẩu súng nhỏ bằng lòng bàn tay này chỉ có ba viên đạn, nhưng khi bắn trúng đối thủ ở khoảng cách gần, uy lực lại không hề nhỏ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.