Âu Hân đóng cửa phòng rồi đi vào, mắt nhìn thấy Tề Phi đang ngồi trên giường hát nghêu ngao, vui vẻ đi tới gọi.
- Tẩu tử !!~~ Em có mang cháo tới cho anh nè!
Tề Phi quay ra nhăn mặt càu nhàu.
- Lại cháo nữa sao.
- Bác sĩ nói người bị bệnh phải ăn thanh đạm, tẩu tử muốn nằm viện mãi sao? Hơn nữa....
Âu Hân bỏ cặp lồng cháo xuống bàn, cúi thấp đầu nói bên tai Tề Phi.
- Vừa rồi em đi qua phòng trực của y tá, vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ. Anh biết họ nói với nhau về việc gì không?
Tề Phi quay ra chớp mắt nghi ngờ hỏi:
- Việc gì?
- Họ khen anh trai em rất trưởng thành đẹp trai, cô y tá là hoa khôi của bệnh viện còn nói muốn đi tỏ tình với anh ấy.
- Thật?
Âu Hân đem đầu mình gật như giã gạo, vẻ mặt biểu hiện bản thân nói rất đúng sự thật. Tề Phi lại cười lớn.
- Vậy thì càng tốt!
Hửm?! Âu Hân rút ghế ra ngồi xuống, tay chống cằm nhìn Tề Phi rồi ra vẻ nghiêm trọng nói.
- Tẩu tử, anh thật không để ý sao?
- Tại sao anh phải để ý?
Âu Hân đập tay xuống giường đứng bật dậy.
- Em rõ ràng đã gọi anh là tẩu tử rồi.
- Tẩu tử thì làm sao?
Tề Phi chớp chớp mắt ngây thơ hỏi lại, Âu Hân há mồm tròn mắt ngồi lại xuống ghế.
- Anh không hiểu tẩu tử nghĩa là gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/2166101/chuong-241.html