Âu Hân vẫn thân trang phục sườn xám màu trắng thêu hoa mai, tao nhã lại quý phái. Bên cạnh có còn có một quý phu nhân, tuổi đã qua tứ tuần một chút rồi, nhưng nhan sắc vẫn như phụ nữ ngoài ba mươi, thân mặc sườn xám màu nâu, nhưng nhìn không hề già dặn, ngược lại lại còn tôn lên làn da trắng do được chăm sóc tốt của bà. Nụ cười của bà tự nhiên lại tươi tắn, có thể do bà đang rất vui cho nên càng thấy nét mặt tự nhiên rạng rỡ của bà, mỗi một bước chân hay cái nhấc tay, đều rất trang nhã lại cao quý thanh lịch.
Hai người phụ nữ như vậy đứng cạnh nhau, một người trẻ tuổi mỉm cười tao nhã, lịch sự, một người không nhìn ra tuổi đã qua tứ tuần, khí chất cao quý, đi cạnh nhau thu hút vô cùng nhiều ánh mắt và thán phục.
Quả nhiên những người phụ nữ của Vương gia không thể xem thường. Tiểu thư của Vương gia Vương Sa Nhi cũng đẹp một cách thanh thuần, tinh khiết. Những cảnh vệ cùng các anh lính mới xung quanh mỗi lần đi qua đều sẽ quay đầu lại nhìn cùng thán phục, mắt cơ hồ nhìn muốn lòi con ngươi ra.
- Hân Hân, hay con cứ qua phòng A Hạo trước, mẹ qua phòng cha con, mang thức ăn cho ông ấy. Sáng nay ông ấy ra ngoài sớm, giờ cũng đã muộn rồi, mẹ tính mang thức ăn qua.
Âu Hân mỉm cười dịu dàng, gật đầu. Vương phu nhân thật thấu hiểu, trước khi đi còn chớp mắt với con dâu hai cái.
Vừa mới mở cửa, liếc mắt nhìn người bên trong đang nằm quay lưng lại phía cô ở trên giường, trong phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Mùi này Âu Hân không thích, cô hơi nhăn mặt, nhưng cũng không né tránh, đem cửa phòng đóng lại. Vừa mới quay đầu, người nằm trên giường không quay mặt lại, lại buông lời không chút lưu tình.
- Ra ngoài.
Âu Hân mím môi, mắt híp lại thành một đường thẳng, không nhìn ra là cô đang nhịn cười hay đang tức giận.
Âu Hân không nói gì, vẫn vững bước đi vào phòng, tiếng bước chân rất nhẹ. Vương Kì Hạo nằm quay lưng, cô không thể nhìn được gương mặt anh đang khó chịu, lông mày cau chặt lại. Cô từ từ đi đến, người nằm trên giường cao giọng.
- Giọng anh khỏe như vậy, sức khỏe chắc chắn không có vấn đề gì. Nghe lời anh, em lập tức ra ngoài.
Vương Kì Hạo mở to mắt, quay người lại. Vì động tác quá mạnh mà ảnh hưởng đến vết thương mới mổ hôm qua, đau đến trắng bệch mặt.
- Lại cau mày rồi. Không phải vừa rồi cao giọng rất khỏe đuổi em ra ngoài sao?
Âu Hân đưa tay vuốt nhẹ lông mày, cười đùa. Vương Kì Hạo nhịn đau, bắt lấy tay cô, đưa lên miệng hôn một cái, lại nhịn việc này không được, hôn thêm vài lần nữa mới chịu buông. Âu Hân cũng mặc kệ anh, ngồi im nhìn anh cười.
- Em đến sớm hơn anh dự định.
- Vậy anh dự định em lúc nào thì có thể tới?
- Buổi tối. Anh vừa nói chuyện với cha xong.
- Em theo mẹ tới.
Vương Kì Hạo bật cười, vết thương lúc này không còn cảm giác đau nữa. Nhưng lại khiến Âu Hân tái mặt, cô nhìn chằm chằm vào mảng đỏ trên áo Vương Kì Hạo, đứng dậy đi ra ngoài cao giọng.
- Bác sĩ.
Vương Kì Hạo nhìn mảng áo đỏ, mắng hai chữ đáng ghét, sau đó liền nhận đường cái trừng mắt của Âu Hân.
- Không đàng hoàng.
Âu Hân mắng một câu, tránh sang bên cạnh để bác sĩ đi vào.
Ông bác sĩ già cũng coi như là gừng càng già càng cay, không chấp đến vị trí hiện tại của mình và người nằm trên giường, mắng đến thở phì phò. Mắng đến hài lòng rồi mới đỏ mặt đi ra ngoài.
Đỏ mặt là do giận quá chửi lâu đây mà. Âu Hân nói thầm một tiếng. Đợi bác sĩ và y tá ra ngoài rồi, cô mới đóng cửa đi lại ngồi xuống ghế cạnh giường.
Vương Kì Hạo vừa thay băng khác, áo vẫn chưa chịu cài cúc, nhìn Âu Hân mắt đầy hứng thú.
- Hân Hân, áo anh chưa cài cúc.
Âu Hân lại rất không phối hợp, nhướng mày cười.
- Thì sao?
Vương Kì Hạo cầm tay cô, đặt lên ngực mình.
- Cài cho anh đi.
Âu Hân không trêu anh nữa, nghiêm túc gài lại các nút áo. Vừa cài, vừa thuận miệng nói.
- Lúc sáng cha có đưa cho em giấy ly hôn. Em đến hỏi ý kiến anh, em lúc nào thì có thể ký.
Vương Kì Hạo lạnh mặt, giữ tay Âu Hân lại.
- Nếu em muốn ký, còn cần phải hỏi ý kiến anh sao?
Âu Hân bật cười, cài lại đủ nút áo, chỉnh lại cổ áo cho anh.
- Kì Hạo?
Âu Hân nghiêm túc hỏi, nhìn Vương Kì Hạo mắt không còn nét cười đùa như vừa rồi.
- Cha không thể nào phát hiện ra thân phận của em được.
- Anh biết. Đợi Dịch Cẩn đến, anh đã hẹn anh ta.
Âu Hân thuận tay cầm một quả táo lên gọt.
- Anh với Dịch tiên sinh thân nhau từ khi nào vậy? Đúng rồi, chuyện hôm trước, em còn chưa cảm ơn anh ấy.
Nếu không nhờ Dịch Cẩn tới kịp, Âu Hân không biết bản thân đã tan xương nát thịt như thế nào. Hảo cảm của Âu Hân dành cho Dịch Cẩn cũng tăng lên không ít. Người đàn ông này rất giống Vương Kì Hạo, bề ngoài rất lạnh lùng, nhưng nếu thân thiết với người ta một chút, có thể nhìn ra, người không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, rất đáng tin cậy.
- Anh đã nói gì với cha rồi?
Vương Kì Hạo cười dịu dàng nhìn cô.
- Kể cho em nghe một câu chuyện.
Vương Kì Hạo hào hứng đem chuyện của hơn hai mươi năm trước ra kể, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến việc Vương Hạo Anh vì ai mà tàn phế. Nhưng không nhắc không có nghĩa là Âu Hân không hiểu, chỉ là có chuyện khác khiến cô để tâm hơn.
- Mẹ chúng ta quả nhiên là một nữ vương thông minh. Trong tình huống như vậy, đầu óc thật ra vẫn rất tỉnh táo.
Mẹ Vương quả nhiên cũng không giống như vẻ bề ngoài, nếu Vương Kì Hạo không kể, Âu Hân cũng thật không biết mẹ Vương lại thông minh và có đầu óc như vậy. Mẹ Vương lựa chọn nhân nhượng như vậy, còn không phải là lựa chọn con đường hành hạ từ từ sao?
Không phải một đao chém chết kẻ địch, là chém từng đao từng đao một, mỗi một nhát dao đều không gây chết người, nhưng vết thương lại hành hạ người ta ngày này qua tháng khác. Bà có thể không thật sự tính toán với một đứa bé hai tuổi, nhưng lại lựa chọn không để tâm đến sự việc. Thật ra là rất để tâm, vì để tâm nên bà mới thông minh như vậy, thà chịu vui cười bên cạnh người chồng đã từng phản bội, còn hơn quậy tung lên để rồi mất trắng mọi thứ vào tay đối phương.
- Anh cũng thật tài giỏi. Nếu như không có chuyện này, không biết anh có thể dùng cách gì thuyết phục cha anh, thuyết phục ông ấy chấp nhận cô con dâu là em.
- Em không biết, em là hình mẫu lí tưởng người con dâu mà ông ấy muốn.
Âu Hân bật cười một tiếng. Cửa phòng vọng lại vài tiếng gõ, Âu Hân quay đầu mời vào.
Dịch Cẩn mặc âu phục chỉnh tề, gương mặt lạnh băng đi vào. Nhìn Vương Kì Hạo đang cười cười nằm trên giường, trong ánh mắt như tóe ra tỉa lửa. Vương Kì Hạo lại hiểu ánh mắt đó, bàn tay đang nắm tay Âu Hân lại dùng sức một chút, ánh mắt mập mờ nhìn Âu Hân không chớp.
Dịch Cẩn không biểu lộ cảm xúc, đi đến cạnh giường, đưa tay ra muốn chào hỏi bằng cách bắt tay. Kiểu chào hỏi này cũng thật không hợp với người đeo hàm quân nhân như anh, nhưng vì Âu Hân đang ở đây, lại vướng vết thương, Vương Kì Hạo đưa tay ra bắt lại.
Hai bàn tay vừa chạm vào nhau, người này dùng thêm sức giữ lại, người kia cũng dùng thêm sức bóp chặt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]