Lý Nhạc Lăng nhìn cô bằng ánh mắt chán nản . Giọng nói trách móc.
- Còn không phải nhờ phúc của cô Jenly mà hai đêm liên tiếp tôi đều bị gọi tới đây sao .
- Gọi tôi là Âu Hân .
- Đằng nào chả là một người .
Âu Hân lừ mắt lườm anh chàng . Như nghĩ ra gì đó cô vội sáp lại gần cậu , hỏi nhỏ :
- Lý Nhạc Lăng , cậu đến đây là vì ....
Lý Nhạc Lăng nhìn cô nở nụ cười " trìu mến " .
- Như cô nghĩ . Nhờ phúc của cô cả .
Âu Hân mắt mở to sáng rực . Bụm miệng cười , hỏi tiếp .
- Vậy .... có phải là .... bị.... LIỆT rồi không ?
Lý Nhạc Lăng nghe cô nhấn mạnh từ " liệt " thì vội đưa tay bịp miệng cô lại .
- Cô nói nhỏ thôi . Tiểu gia đây tốt lắm mới đang nhắc nhở cô đấy . Muốn chết sao mà cô nói to thế ? À , mà cô đâu có sợ chết nhỉ ?!
Âu Hân đẩy tay anh chàng ra .
- Thì cũng hỏi rồi , trả lời đi .
- Không . Cậu ta mà bị liệt tôi và cô còn sống sót đứng đây nói chuyện sao ? Lần sau cô muốn bỏ thuốc cho đúng liều thôi .
Âu Hân nghe Lý Nhạc Lăng nói câu cuối chột dạ đưa tay lên gãi tai .
- Thuốc gì ? Tôi có bỏ thuốc gì đâu ?
Lý Nhạc Lăng nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-tron-nua-roi/2165757/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.