Edit: nacapuu
╔════════════════
Nhớ ấn theo dõi mình để cập nhật chương mới nhanh nhất nha!!
Đừng quên nhấn⭐ ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ bình chọn cho mình nha!!
yêu mn!!!
╚════════════════
Lục Sính cười ha hả nhìn cô, Tô Tịch Nhan cúi đầu không nói.
"Em thật là có bản lĩnh, Trì Châu đều không thể chứa được em sao?Cư nhiên dám chạy tới Đăng Châu?"
Tô Tịch Nhan thân thể run rẩy: "em, em là nhớ thương anh nên mới tới đây."
Lời này Lục Sính sẽ tin sao?
Lục Sính ha một tiếng: "Lại đây."
Tô Tịch Nhan đi tới trước mặt hắn, Lục Sính một phen ôm lấy bả vai đơn bạc của cô, ngữ khí ôn nhu mở miệng: "Nói cho anh, em tới Đăng Châu làm cái gì?"
"Em chính là nhớ thương anh nên mới đến."
Lục Sính cười khẽ: "Thật sao, không biết được em là sẽ nhớ thương anh, hay là nhớ thương anh chết như thế nào đi?"
Tô Tịch Nhan cắn môi không nói, trong lòng thầm mắng cái biến thái Lục Sính này trăm ngàn lần.
Mỗi lần đều có thể biết được một chín một mười tâm tư của mình.
Lục Sính một bàn tay bóp chặt mặt cô, ngón tay hơi hơi dùng sức nhéo nhéo: "Tô Tịch Nhan, chúng ta buổi tối hảo hảo thanh toán sổ cái một chút đi, hiện tại em cứ nghỉ ngơi ở chỗ này cho anh, em nếu dám đi ra ngoài một bước, anh liền cho người phế đi đôi chân chó của em."
Giờ phút này Tô Tịch Nhan là nghĩ biết vậy chẳng làm, nếu biết Lục Sính ở Đăng Châu, đánh chết cô cũng sẽ không tự mình đưa tới cửa, tự tìm phiền phức.
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/504088/chuong-15.html