Edit: nacapuu
————
mn ủng hộ bằng cách nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ cho mình nha
Để mình có thật nhiều động lực viết tiếp!!1
Thankyou!!!!! ? ? ?
————
Nam nhân nhíu mày, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tô Tịch Nhan câu lấy khóe miệng, kéo cái váy hướng lên trên lộ ra quần lót ren màu đen, cô lại dùng đầu ngón tay kéo mép quần lót, nam nhân kia nhìn đến trầm tư.
Quần lót ren này là thứ không phải ai cũng có thể ăn mặc được.
"Ngươi là ai?"
Tô Tịch Nhan cười duyên: "Tôi là ai cùng sự tình chúng ta phải làm không quan hệ."
Nam nhân híp híp mắt.
"Thân ái, ngài mau tới đây đi, ngài ở đó cọ tới cọ lui làm gì a?"
Nam nhân vẫn là không dao động, Tô Tịch Nhan cũng tới tính tình.
Tay cách quần áo xoa nắn ngực chính mình, muốn đem nam nhân câu dẫn tới trên giường.
Tô Tịch Nhan híp lại con mắt quan sát biểu tình của nam nhân kia, tay cũng không có nhàn rỗi.
Nam nhân nhìn vài lần rồi thu hồi ánh mắt, Tô Tịch Nhan cũng không rên rỉ.
"Thật không biết xấu hổ."
Cùng kỹ nữ giảng cái gì mà biết xấu hổ hay không chứ? Tô Tịch Nhan cảm thấy nam nhân này là thật kỳ ba.
"Ngươi chắc chắn là có bệnh, lần đầu ta gặp qua nam nhân vô dụng như vậy."
Tô Tịch Nhan trợn trắng mắt nói xong liền hùng hùng hổ hổ xuống giường, sửa sang lại quần áo mình.
Nam nhân kia cũng có chút sinh khí, Tô Tịch Nhan cũng không sợ hắn, duỗi tay chụp lấy gương mặt hắn: "Ngươi vô dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/504086/chuong-13.html