Edit: nacapuu
Lục Sính vẫn luôn túc trực bên cạnh Tô Tịch Nhan thẳng đến khi cô tỉnh lại.
"Em đây là làm sao vậy?"
Lục Sính nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Em không biết chính mình bị làm sao à?"
Tô Tịch Nhan vẻ mặt mờ mịt, thoạt nhìn như là cái gì cũng không biết.
Lục Sính có ý nghĩ muốn bóp chết cô, thật sự, loại ý tưởng này thường thường liền sẽ toát ra tới.
Tiếng nghiến răng ken két truyền vào trong tai Tô Tịch Nhan, chớp chớp mắt vẻ mặt vô thố.
Lục Sính sinh khí: "Em trúng độc, em hoài nghi là ai làm?"
Tô Tịch Nhan ngây ngẩn cả người: "Trúng độc? Sao có thể? Người nhà đối xử với em tốt như vậy, ai lại mưu hại em chứ? Khoan đã, chẳng lẽ là họ sợ em thành niên sẽ chấp chưởng Tô gia nên....?"
Ánh mắt Lục Sính nhìn về nơi khác, trong lòng tức muốn chết.
Lời vừa nói ra khỏi miệng của Tô Tịch Nhan làm hắn liền minh bạch dụng ý của cô.
"Em xác định là có chuyện như vậy?"
Lục Sính không ngại trên tay mình nhiều thêm mấy cái mạng người, cũng nguyện ý để cô lợi dụng mình, nhưng chính là muốn nghe xem cô là như thế nào để lấp liếm.
Tô Tịch Nhan thở dài: "Trừ bỏ cái này em cũng không thể nghĩ được cái gì khác cả, chẳng lẽ không phải là cái này sao? Có thể là do em suy nghĩ nhiều?"
Cô nghĩ cái lý do này đủ để mọi người tin Tô Bắc Sơn muốn hại chết cô, cô tin vào cái điểm này mới đối với chính mình ra tay tàn nhẫn như thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/504080/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.