Cô chớp chớp mắt, rồi lau đi nước mắt, không khóc nữa.
Lục Sính khép lại tờ báo trong tay:
"Em có thể hay không đừng có động một chút liền khóc như thế?"
Này cô cũng đâu có nghĩ muốn khóc đâu, đều là tại hắn bức mà ra aaaa......
Lục Sính nhìn cô chằm chằm:
" Em cho rằng mình là tiểu hài tử (con nít) à? Về sau nếu còn vô duyên vô cớ khóc nữa, em xem anh sẽ như thế nào thu thập em đó."
Cô hít hít cái mũi, tâm tư cùng vẻ mặt đều là không phục mà cúi thấp đầu xuống.
Lục Sính cũng không nhìn cô nữa, ánh mắt chuyển qua nơi khác.
Lục bá nhìn thấy bọn họ như thế thì bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi ăn xong, cô liền chạy bộ một giờ đồng hồ, Lục Sính nhìn cô chạy xong mới rời đi.
Mệt đến không còn chút sức mà lếch trở về phòng, nằm ghé vào trên giường mà hừ hừ, cô cảm thấy cứ thế này mà tiếp tục, sợ là vĩnh viễn cũng không chấp chưởng được Tô gia.
Cô cũng không phải là ngốc, đã sớm phát giác Lục Sính vẫn luôn kéo dài thời gian, nhưng cô một chút biện pháp ứng phó cũng không có.
Bực bội mà đem mặt chôn ở trong chăn, Lục bá đi tới nói cho cô biết có Tô Cảnh Vân tới giúp cô làm kiểm tra thân thể.
Tô Cảnh Vân thấy cô rầu rĩ không vui, nhịn không được mở miệng: "Lục Sính khi dễ em à?"
Cô rất muốn nói là hắn có khi nào mà không khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377992/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.