Lục Hạo thấy con gái cô cười với mình, liền vỗ vỗ tay, đứa bé thấy thế liền giang hai tay ra đòi hắn bế. Hắn liền đem đứa bé từ trong tay cô ẵm đi.
Lục Hạo hôn hôn rồi khen Nha Nha ngoan quá. Nha Nha là nhũ danh cô đã đặt cho bé.
"Đại bá..... nâng .......nâng.......cao lên......"
Tính tình của Lục Hạo cùng Lục Sính hoàn toàn tương phản nhau, một người thì nhu hòa ấm áp như ánh mặt trời ngày xuân, còn một người thì âm u rét lạnh như mùa đông băng giá.
Lục Hạo mang một thân khí chất nho nhã, thoạt nhìn một chút cũng không có một chút nào giống với võ tướng mang binh đi đánh giặc.
Cô nhìn hắn một chút rồi rũ mi mắt xuống.
Lục Hạo cười cười mở miệng:
"Cứ để Nha Nha cho ta ôm chơi một hồi đi, đợi một lát nữa ta sẽ đem con bé trả về cho em dâu."
Cô ừ một tiếng rồi về phòng.
Má Vương nhìn nhìn bóng lưng của Lục Hạo mà nói:
"Thiếu nãi nãi, Lục thiếu soái (Lục Hạo) người này cũng không tồi, thật ra ngài có thể suy xét để ủy thân với hắn a!"
Cô biết Lục Dũng Đường sợ cô sẽ tái giá rồi đem tài sản Tô gia mang đi, nên cố ý muốn để cô gả cho Lục Hạo.
Nhưng cô không đáp ứng, thứ nhất là vì cô không thích hắn, thứ hai là cô tổng cảm thấy Lục Sính vẫn còn sống.
Nếu như Lục Sính quay về mà biết được cô đã gả cho Lục Hạo, hắn tuyệt đối là dám đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377961/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.