Vừa quay người lại liền thấy Tô Cảnh Hành không biết là đã về lúc nào mà đang đứng ở cửa phòng bếp. Lúc cô nhìn thấy thấy, hắn liền vội dời tầm mắt sang chỗ khác không dám nhìn cô, cô thấy thế mặt liền đỏ au, vội đem áo kéo xuống.
Hai người đều có chút xấu hổ, vì muốn xóa bỏ ngượng ngùng cô đành mở miệng:
"Nhị ca, sao anh đi đường mà không có tiếng động gì hết vậy?"
Ánh mắt hắn vẫn không dám nhìn thẳng cô:
"Lần sau anh sẽ chú ý."
Cô ôm Nha Nha đi ra ngoài, Tô Cảnh Hành liền đi vào bếp bưng chén cháo bột ra ngoài. Nha Nha như rất đói bụng mà ê ê a a lẩm bẩm. Cô thấy thế thì chậm rãi đút từng muỗng cho con bé, rồi hỏi chuyện tìm vú em tới đâu rồi.
"Còn chưa tìm được, buổi chiều anh lại đi tìm."
"Anh không cần quá gấp gáp, cứ từ từ thôi, tìm một người có thân thể khỏe mạnh một chút."
Thấy Tô Cảnh Hành đồng ý, cô không nói chuyện nữa. Buổi chiều hắn đi ra ngoài, trong nhà chỉ dư lại hai mẹ con bọn họ, tâm tình cô có chút phập phập phồng phồng mà suy nghĩ. Lúc tắm rửa cứ cho là trùng hợp đi, vậy lúc này thì sao? Cô hy vọng đây chỉ là do mình suy nghĩ nhiều mà thôi!
Tô Cảnh Hành ra ngoài cả một cái buổi chiều tới chạng vạng mới trở về, hắn nói vú em đã tìm được rồi, ngày mai người đó sẽ đến để cô xem có được không.
Ban đêm, cô nghe cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377935/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.