Cô thống thống khoái khoái mà đem tất cả uất ức đọng lại mấy tháng nay ở trong lòng nói ra hết, còn khóc đến một phen nước mắt một phen nước mũi đều chảy ra đầy mặt!
Hắn thấy cô như thế thì không nhịn xuống được mà cong cong khóe miệng, một bên dùng khăn tay lau mặt cho cô một bên cũng không quên quở trách:
"Em bao lớn rồi? Bị ủy khuất liền khóc nhè, em còn là tiểu hài tử à?"
Cô hít hít cái mũi, hơi hơi ngửa đầu nhìn hắn rồi bĩu môi muốn khóc tiếp.
Lục Sính liền ôm cô lên:
"Biết là em chịu nhiều ủy khuất rồi, ngoan đi, chờ khi nào anh trở về liền thu thập bọn họ cho em, có được không?."
Cô nghe thế thì trong lòng thực ấm áp, ghé vào vai hắn hỏi:
"Anh vì sao không trở về nhà?"
Nếu như không chết, cũng không mất trí nhớ, vì sao lại không quay về chứ?
Lục Sính vỗ vỗ phía sau lưng cô dỗ dành:
"Hiện tại anh không thể nói, khi nào xong việc anh sẽ nói hết cho em biết mà, được không?"
Cô nga một tiếng đồng ý, rồi lại kể cho hắn nghe chuyện mình đã giết Dương Thư Phàm.
Lục Sính đỡ bả vai cô hỏi lại:
"Chuyện em giết Dương Thư Phàm còn ai biết nữa không?"
Cô là ngay cả Tô Cảnh Hành cũng chưa nói a:
"Chỉ có em và anh biết thôi, lúc đi em còn cố ý phóng hỏa phòng của mình nữa, trên thi thể hắn cũng bị em đổ lên không ít dầu hỏa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377931/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.