Nghe hắn nói xong trong lòng cô liền lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn phải vờ như trấn định, không hoảng hốt mà nói:
"Anh lại oan uổng cho em nữa rồi, sở dĩ em làm hết thảy những thứ này đều vì muốn tốt cho anh mà thôi."
Lục Sính nhìn nhìn biểu tình trên mặt cô rồi hỏi lại:
"Vì anh? Nhưng sao anh lại cảm thấy em đây chính là vì bản thân mình thôi chứ? Chúng ta đếm đếm thử xem những sự tình trước đây, không phải mỗi một chuyện trước khi nó phát sinh, em đều sẽ lựa chọn ngoan ngoãn cùng nhẫn nhục chấp nhận mọi thứ anh yêu cầu, sau đó lại tìm một cái thời gian mà chạy trốn đi hay sao chứ?"
Nghe hắn nói xong thì cô sợ hãi mà nhắm hai mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Lục Sính hừ nhẹ một tiếng:
"Đúng thật là, lần này em nếu là dám chạy trốn thì đừng có mà để bị anh bắt lại được, nếu không cái chân chó đó của em cũng nghĩ cũng đừng nghĩ muốn nó nữa."
Cô nuốt nuốt nước miếng rồi khàn giọng nói:
"Em không có bỏ trốn, thật sự, lần này em không bỏ trốn đâu mà."
Lục Sính trừng cô một cái:
"Về sau Nha Nha cứ để Dung tỷ chăm sóc đi, em không cần phải cả ngày cứ vây xung quanh con bé đâu."
Cô mở to hai mắt, không dám tin mà hỏi lại:
"Anh nói thế là có ý tứ gì?"
"Anh có ý tứ gì? Em thử ước lượng chuyện mình sắp làm đi, anh không nghĩ sẽ để con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377895/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.