Cô cảm thấy lời Lục Sính nói cũng có chút đạo lí, thời thế binh hoang mã loạn này, nếu như không có chỗ để mà dựa vào, thì hai mẹ con họ cô nhi quả phụ rất khó mà có thể sinh tồn được.
Đặc biệt là cái gương mặt này của cô, đi đến nơi nào thì cũng chú định sẽ không thể trôi qua quá an ổn được. Trong lúc tâm tư cô đang trăm hồi bách chuyển, ánh mắt cũng mơ hồ không rõ, nhìn đến đó khiến tâm của Lục Sính cũng như bị treo lên đến tận cổ họng.
Hắn đã hiểu quá rõ cái tính tình kia của cô rồi, nếu như không để cô tự mình nghĩ thông suốt, thì dù ngươi có cường ngạnh cưỡng ép mà xách cô ấy mang về, thì xong việc cô ấy cũng sẽ nghĩ cách để trốn đi mà thôi.
Hiểu rõ như thế nhưng là một chút biện pháp hắn cũng không có, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng rồi, cầm tù cũng đã làm qua, nhưng cô thì vẫn cứ như cũ thích tự làm theo ý mình mà thôi.
Cô rõ ràng là sợ chết như thế, nhưng lại thích làm ra toàn những chuyện không hề sợ chết.
Bên trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Nha Nha đang nhai nhai cái bánh ăn, còn hai người thì đều trầm mặc, không ai nói với nhau câu nào.
Đúng lúc này Lý phó quan đến gõ gõ cửa sổ xe, rồi ở bên tai hắn lẩm bẩm vài câu gì đó. Cô thấy Lục Sính khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, không đến một hồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377885/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.