Vào một ngày mưa, lúc tan làm vì không mang theo ô nên Tô Cảnh Hành đành dùng cái cặp đựng công văn che lên đầu rồi chạy vội về nhà.
"Tránh ra, tránh ra.....Aaaaaaa!!!!"
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột nên nhất thời Tô Cảnh Hành né tránh không kịp mà bị xe đạp va quẹt ngã xuống đất.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải là cố ý đâu......"
Hắn có chút buồn bực mà quay đầu lại muốn mắng chửi người kia như thế nào lại chạy ẩu như thế. Nhưng khi vừa thấy mặt người nọ, tiếng mắng chửi liền bị nghẹn trong họng, không thể nào thoát ra khỏi miệng được cả.
"Tiên sinh ngài... ngài không bị sao chứ? Ngài có muốn đến bệnh viện kiểm tra thử không?"
Tô Cảnh Hành vội lắc lắc đầu, tỏ ý mình không sao cả, rồi chậm rãi đứng dậy. Người làm hắn té là một cô gái còn khá trẻ, nhưng cái này không phải là trọng điểm a, mà trọng điểm là cái cô gái này lớn lên có nét trông rất giống Tô Tịch Nhan.
Mặt mũi của hai người cơ hồ là giống nhau như đúc, điểm khác biệt duy nhất chính là cô nương này có khuôn mặt bẫu bĩnh, trẻ con hơn mà thôi.
Cô nương kia khom lưng cúi thấp đầu rồi rối rít nói câu xin lỗi, hắn liền lắc lắc đầu tỏ ý mình không sao:
"Tôi không có việc gì đâu, cô đi trước đi!"
"Ngài không có việc thật chứ?"
"Tôi thực sự không bị gì cả, trời mưa lớn quá, cô mau về nhà đi!"
Cô nương kia thấy hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-phu-nhan-luon-muon-bo-tuong/2377842/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.