Chương trước
Chương sau
#8
Ái Tư Lộ ngước lên nhìn xem ai vừa cầm tay cô ta, thật sự cô ta không biết anh là ai nên đã vênh váo giật tay anh ra, trừng mắt lên nhìn anh rồi nói:
"- Anh là ai?"
Ngụy Châu cười lạnh liếc nhìn cô ta, đi đến nắm lấy tay cô giơ lên rồi nói:
"- Tôi là chồng của cô ấy!"
Như Hạ nhìn thấy anh, chị không ngạc nhiên gì cả, hơn thế nữa còn nghĩ thầm trong đầu:
"- Thôi rồi, Ái Tư Lộ này chết chắc rồi, đụng tới phu nhân của Mặc thiếu là không xong rồi!"
Tư Lộ nhìn anh từ trên xuống dưới, cô ta đi đến khẽ nâng cằm anh lên rồi nói:
"- Kể ra nhìn anh cũng đẹp trai lắm chứ, hay anh ly hôn với Thiên Ngọc rồi kết hôn với tôi đi, tôi nhất định sẽ lo cho cuộc sống của anh chu toàn!"
Không hiểu sao nhìn Tư Lộ tán tỉnh anh, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, Thiên Ngọc cũng không biết đây là cảm giác gì nữa chỉ biết hành động theo bản năng giật tay của cô ta ra khỏi anh, trừng mắt lên nhìn Tư Lộ, tức giận:
"- Cô đủ rồi đó, người đàn ông của tôi, ai cho phép cô đụng vào!"
"- Người đàn ông của cô sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi"
Thiên Ngọc tức giận mắng Tư Lộ:
"- Cô...cái đồ không biết liêm sỉ!"
Ngụy Châu dự định sẽ tự giật tay của cô ta ra rồi, nhưng cô lại nhanh tay hơn anh khiến anh yên tâm đi nhiều. Ngụy Châu đưa tay lên ra hiệu cho nhân viên ở đó gọi giám đôc ra để nói chuyện với anh. Một lúc sau, giám đốc của trung tâm thương mại đi ra, anh ấy khẽ nhìn anh rồi chạy lại nói:
"- Ngụy Châu, sao cậu lại đến đây vậy? Đến mua quần áo cho vợ sao?"
Ngụy Châu gật đầu giới thiệu Thiên Ngọc với anh ấy, anh khẽ liếc qua nhìn Tư Lộ rồi nghiêm túc nói với giám đốc:
"- Lạc Nhất, sao loại người nào cậu cũng cho vào đây hết vậy?"
Lạc Nhất nhìn anh khó hiểu hỏi lại:
"- Sao? Cậu nói gì thế?"
Ngụy Châu đưa tay ôm lấy cô, anh chỉ thẳng vào mặt Tư Lộ, lộ nụ cười lạnh rồi nói:
"- Ái tiểu thư đây đã ức hiếp vợ tớ, còn khiến cho danh dự của tớ bị ảnh hưởng cũng khá nghiêm trọng!"
Tư Lộ ngang nhiên cắt lời của Lạc Nhật, cô ta vênh váo đứng trước mặt anh rồi nói:
"- Này, danh dự của anh  nghiêm trọng thì có là gì đối với tôi, còn nữa, chuyện của tôi và Trần Thiên Ngọc cần anh lo chuyện bao đồng à! Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải sợ chắc!"
Lạc Nhất nhanh chóng gọi bảo vệ vào rồi nói với cô ta:
"- Ái tiểu thư, đây là Mặc thiếu của thành phố C, cô dám đắc tội với cậu ấy thì xem chừng ra Ái gia của cô sẽ sống không yên ổn đâu!"
Thiên Ngọc níu lấy tay áo anh, khẽ nhón chân lên rồi hỏi nhỏ anh:
"- Ái Tư Lộ biết thân phận của anh rồi, sẽ không sao chứ?"
Ngụy Châu khẽ lắc đầu, xoa đầu cô rồi để tay lên miệng cô ngầm bảo cô giữ im lặng, chuyện này anh có thể giải quyết được. Tư Lộ sau khi nghe thân phận thật sự của anh, cô ta vẫn không biết điều nà tiếp tục nói:
"- Mặc thiếu thì sao? Ái gia tôi là đại gia tộc lớn thứ tư thành phố C đây này!"
Ngụy Châu chưa kịp nói gì, thì cô đã đứng chắn đằng trước anh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn cô ta, Thiên Ngọc cười nửa miệng rồi nói:
"- Ái Tư Lộ, vậy là cô không biết rồi! Mặc gia là đại gia tộc lớn nhất thành phố C, lớn thứ 6 trong các đại gia tộc quốc tế! Tôi nói cô nghe, đắc tội với Ngụy Châu e rằng cô sẽ sống không nổi đâu!"
Nhìn cách xử sự của cô khiến anh rất hài lòng. Ngụy Châu đưa tay ra hiệu Lạc Nhất không cần gọi bảo vệ nữa, đích thân anh sẽ gọi cho Ái lão gia và Ái phu nhân, Lạc Nhất hiểu ra ý của anh nên đã gọi cho bảo vệ không cần lên nữa. Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ái lão gia:
"- Là Ái lão gia có phải không? Ông mau đến trung tâm thương mại xem con gái Ái Tư Lộ của ông vừa mới gây ra chuyện tốt gì nào!"
Nói xong, Ngụy Châu cúp máy, miệng khẽ nói thầm với cô:
"- Em và Hạ tỷ đi lên lầu trên mua túi xách đi, đợi anh giải quyết xong chuyện ở đây sẽ đưa em và Hạ tỷ dùng bữa tối!"
Thiên Ngọc gật đầu nghe lời anh nhanh chóng kéo tay Như Hạ đi lên lầu, Lạc Nhất cũng cho người đi theo cùng cô và Như Hạ để bảo vệ sự an toàn cho cả hai. Trong khi đợi Ái lão gia đến, Lạc Nhất đi đến gần anh hỏi nhỏ:
"- Cậu kiếm chị dâu ở đâu mà xinh thế, đã thế lại còn thông minh nữa!"
Ngụy Châu khẽ lườm anh ấy một cái rồi nghiêm túc trả lời:
"- Cậu hỏi làm gì? Tập trung chuyên môn đi, cậu cũng đâu còn nhỏ nữa, sao không kiếm một cô gái để cho đỡ buồn đi!"
"- Đang hỏi chuyện của cậu sao tự nhiên lại rẽ sang chuyện của tớ rồi! Nói chung là bây giờ tớ muốn cuộc sống tự do, vẫn chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình đâu!"
Cả hai nói chuyện được một lúc, Ái lão gia cuối cùng cũng đến, Lạc Nhất cũng xin phép anh đi vào trong quản lý cửa hàng, anh ấy để mọi chuyện ở đây cho Ngụy Châu giải quyết. Ái lão gia nhìn thấy anh đã nhanh chóng chạy đến cười gượng nhìn anh rồi nói:
"- Mặc thiếu, Tư Lộ có làm sai chuyện gì xin ngài cứ nói!"
Tư Lộ nhìn thấy ông ta liền chạy đến, tức giận:
"- Cha cầu xin hắn ta làm gì? Có phải là con làm sai đâu?"
Bốp!
Ái lão gia tức giận đánh vào gương mặt của Tư Lộ khá là mạnh, gương mặt bắt đầu đỏ ửng lên vì cái tát của ông, cô ta ôm mặt mình tức giận nhìn Ái lão gia nói:
"- Cha vì sao lại đánh con? Vì con đắc tội với Mặc gia sao?"
Ái lão gia giơ tay lên định đánh cô ta thêm lần nữa nhưng anh đã ngăn lại khẽ lắc đầu rồi nói:
"- Chuyện gia đình của mấy người tôi không quan tâm, chỉ cần Ái tiểu thư đây chịu xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ không làm gì Ái gia của các người nữa! Nếu cô ta không xin lỗi cô ấy thì Ái lão gia biết hậu quả như thế nào rồi!"
Ái lão gia nhìn ông gật đầu lia lịa rồi quay sang nói nhỏ với Tư Lộ:
"- Con mau nhận lời xin lỗi với Mặc thiếu phu nhân đi, nếu không Ái gia của chúng ta sẽ hóa thành tro bụi mất!"
Lúc này, Tư Lộ mới cảm thấy sợ hãi vì cô ta chỉ nghe đồn là Mặc thiếu chỉ lạnh lùng thôi chứ chưa nghe Mặc thiếu có thể khiến cho một gia tộc tan thành mây khói. Tư Lộ ngước lên nhìn anh, miệng cô ta mấp máy trả lời anh:
"- Được...tôi...tôi sẽ xin...xin lỗi Trần Thiên Ngọc!"
Tư Lộ vừa dứt lời, Ngụy Châu cầm điện thoại lên gọi cho cô bảo cô quay trở lại sảnh dưới. Vài phút sau, Thiên Ngọc và Như Hạ cùng nhau đi xuống sảnh, Ngụy Châu vừa nhìn thấy cô đã đi đến nắm lấy tay cô rồi dẫn lại chỗ của Tư Lộ, anh nhìn thẳng vào mắt cô ta rồi nói:
"- Xin lỗi cô ấy cho thật tâm vào!"
Tư Lộ khẽ ngước lên nhìn cô, cô ta hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu nói:
"- Xin lỗi cậu về chuyện vừa rồi, đúng là tôi có hơi lỗ mãng đã nói những lời khiến cho cậu tổn thương! Mong cậu tha lỗi cho tôi!"
Thiên Ngọc ngạc nhiên khi đây là lần đầu tiên Tư Lộ nói lời xin lỗi với cô, cô quay sang nhìn anh rồi kéo anh xuống hỏi nhỏ:
"- Có phải anh bắt cô ấy xin lỗi em không?"
Ngụy Châu nhìn cô mỉm cười ấm áp, hôn nhẹ lên trán cô, anh dịu dàng nói:
"- Ai bảo cô ta dám động đến vợ anh, anh phải bắt cô ta xin lỗi chứ!"
Thiên Ngọc cảm động nhìn anh, cô nghĩ thầm kết hôn với anh, cô không hề hối hận. Thiên Ngọc khẽ đặt tay lên vai của Tư Lộ rồi nhỏ nhẹ nói:
"- Được rồi, tôi không trách cậu!"
Tư Lộ ngước mặt lên cảm ơn cô, sau đó cô ta nghĩ ra một chuyện rồi nói tiếp:
"- Chủ nhật tuần sau họp lớp, cậu có thời gian để đến tham gia không?"
Thiên Ngọc suy nghĩ một hồi lâu rồi nhanh chóng trả lời Tư Lộ:
"- Có thể không trả lời cậu ngay được, bởi vì tôi sắp có dự án mới có thể sẽ khá bận! Mà nếu có thời gian tôi sẽ đến dự!"
"- Được, tôi đợi cậu!"
Tư Lộ vừa dứt lời, Ngụy Châu đã chào tạm biệt Ái lão gia rồi đưa cô và Như Hạ đến nhà hàng lần trước để dùng bữa tối, anh cho người đem lên những món cô rất thích ăn.
Sau khi dùng bữa xong, Ngụy Châu cho tài xế riêng lái xe đưa Như Hạ về nhà. Còn anh lái xe đưa cô về biệt thự riêng, đang trên đường về nhà, đột nhiên cô quay sang hỏi anh:
"- Hồi nãy em đi xe khác mà sao bây giờ anh lại chở em về rồi!"
Nghe cô hỏi vậy, Ngụy Châu dừng xe bên đường rồi nghiêng đầu qua nhìn cô nói:
"- Hình như vấn đề em muốn hỏi không phải là vấn đề này nhỉ?"
"- Vậy mà cũng bị anh đoán trúng!"
Ngụy Châu nhìn cô chăm chú, tay đưa lên xoa đầu cô, dịu dàng hỏi:
"- Có phải muốn hỏi anh về chuyện của Ái Tư Lộ không?"
Thiên Ngọc khẽ gật đầu, xong anh lại tiếp lời:
"- Thật ra là cô ta cũng không hề có ý định xin lỗi em đâu! Là anh đã nói nếu cô ta không xin lỗi em, anh chỉ còn cách khiến cho Ái gia biến mất khỏi thành phố C!"
Thiên Ngọc giật mình, nhìn anh chăm chú rồi lại hỏi:
"- Tại sao anh lại đối với em dịu dàng như thế? Còn với người khác lại lãnh đạm vô tình!"
Ngụy Châu nhanh chóng tiến sát vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn lấy môi cô rồi anh nghiêm túc nói:
"- Vì em là vợ của anh, tất nhiên anh phải dịu dàng với em rồi, người khác tại sao lại phải dịu dàng với họ!"
Thấy cô xấu hổ nên anh nói tiếp:
"- Mọi người đều đồn rằng anh cực kỳ lạnh lùng với tất cả mọi người, nhưng đối với vợ, anh chắc chắn sẽ dịu dàng vô số lần đối với cô ấy!"
Thiên Ngọc vì bị anh hôn bất ngờ thêm với lời nói của anh mà xấu hổ không nói nên lời chỉ biết gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác.
Ngụy Châu nhìn cô khẽ cười trộm rồi anh khởi động xe, tiếp tục đưa cô về nhà. Vừa về đến biệt thự, cô đã ngủ đi lúc nào rồi không hay, anh khẽ nhìn sang thấy cô ngủ đã say nên đành nhờ tài xế lái xe của mình vào trong hầm, còn anh bế cô lên phòng để ngủ.
Đặt Thiên Ngọc xuống giường ngủ, cô ngủ cũng đã say, anh nhanh chóng hôn nhẹ môi cô rồi khẽ nói nhỏ:
"- Lẽ nào em thật sự không nhớ ra anh là ai sao?"
Vừa dứt lời, Ngụy Châu khẽ thở dài, đứng lên đi đến tủ quần áo lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm. Một lúc sau, anh bước ra ngoài, nhanh chóng lên giường ôm lấy cô vào lòng rồi ngủ một giấc đến sáng.
Sáng hôm sau, Ngụy Châu dậy trước cô, vệ sinh cá nhân xong, anh đi xuống lầu kêu người làm nấu thức ăn rồi đem lên phòng cho cô. Nhưng khi vừa dứt lời, thì cô cũng từ trong phòng bước ra, Ngụy Châu bắt đầu lên tiếng:
"- Vợ, xuống đây ăn sáng với anh nào!"
Thiên Ngọc khẽ mỉm cười gật đầu với anh rồi cô nhẹ nhàng bước xuống lầu đến phòng bếp, ngồi đối diện với anh để cùng nhau ăn sáng.
Sau khi ăn xong, anh lái xe đưa cô đến công ty. Chào tạm biệt Thiên Ngọc xong, anh cũng nhanh hơn lái xe đến trụ sở, đi được một đoạn đường, A Thành gọi điện báo với anh với giọng nói rất nghiêm trọng:
"- Sếp, Hàng Nhất treo cổ tự sát rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.