Chương trước
Chương sau
#17
Phía đầu dây bên kia là trợ thủ đắc lực của anh trong công việc - Lâm Cơ trả lời lại anh:
"- Vâng, Mặc nhị thiếu gia, tôi sẽ làm ngay!"
Ngụy Châu cúp máy rồi lái xe thẳng đến bệnh viện. Vừa đến bệnh viện, anh đỗ xe vào bãi rồi nhanh chóng mở cửa xe chạy vào trong bệnh viện. Lưu Vân vừa nhìn thấy anh, đã đứng lên đi đến nói tình hình của cô:
"- Vết thương trên chân của Thiên Ngọc không có gì đáng ngại cả! Chỉ là vừa nãy cậu ấy bị Ái Tư Lộ xô rất mạnh, may mà tôi đỡ kịp nên cái thai chỉ là bị động một chút!"
Ngụy Châu khẽ nhìn vào bên trong phòng bệnh của Thiên Ngọc rồi quay sang hỏi Lưu Vân:
"- Cô nói Ái Tư Lộ xô cô ấy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô nói rõ cho tôi biết đi!"
Lưu Vân thở dài, cô ấy khẽ ngồi xuống ghế, nhìn vào bên trong phòng bệnh, cô ấy thầm nghĩ lại chuyện mà Tư Lộ vừa làm với cô, không nuốt nổi cục tức, cô ấy ngước lên nhìn anh rồi nói:
"- Thật ra, họp lớp chỉ là cái cớ để Ái Tư Lộ trả thù Thiên Ngọc chuyện lần trước! Chúng tôi vừa mới đến, cô ta đã đặt xô nước phía trên cửa nhằm để cho Thiên Ngọc bị mất mặt, may mà tôi nhận ra điều bất thường nên đã giúp cậu ấy né được! Chưa hết, cô ta nghĩ là anh chơi đùa với Thiên Ngọc nên nói với cậu ấy những điều không hay, Thiên Ngọc cũng không ngồi yên để Tư Lộ sỉ nhục, cậu ấy nhờ tôi ghi âm lại lời nói ngu ngốc của Tư Lộ cho nên, cô ta mới tức giận cầm lấy ly nước ném thẳng vào Thiên Ngọc, cậu ấy né được nên những miếng vỡ mới vô tình rơi xuống làm chân của cậu ấy bị thương, cô ta vẫn chưa chịu thua, đi đến định xô ngã Thiên Ngọc, may mà tôi kịp thời đỡ kịp, nếu không chắc bây giờ cái thai sẽ không giữ được!"
Nắm đấm của Ngụy Châu nắm chặt lại rồi đấm thật mạnh vào tường, Lưu Vân ngồi cạnh cũng cảm thấy sợ hãi, anh bắt đầu lên tiếng nói:
"- Lưu tiểu thư, cô còn giữ đoạn ghi âm đó không?"
Lưu Vân gật đầu, cô ấy nhanh chóng lấy điện thoại trong túi xách, mở ngay đoạn ghi âm vừa nãy cho anh nghe. Ngụy Châu nghe xong, thì vô cùng tức giận, anh cầm lấy điện thoại gọi điện cho Lâm Cơ:
"- Bây giờ tôi có thêm chuyện cho cậu làm tiếp này!"
Lâm Cơ đầu dây bên kia đang xử lí về việc đầu tư Ái gia, cậu ấy đang bắt đầu giúp anh rút hết đầu tư vào đó thì nghe anh chuẩn bị giao thêm việc cho cậu ấy nên đã lập tức hỏi ngay:
"- Chuyện gì vậy Mặc nhị thiếu gia?"
Ngụy Châu khẽ nhếch môi lên cười nửa miệng, nhanh chóng nói ra:
"- Lập tức phong sát Ái gia!"
Lâm Cơ nghĩ thầm không biết Ái gia đã đắc tội gì với anh mà anh lại phong sát, không nghĩ nhiều nữa, cậu ấy trả lời anh ngay:
"- Được, trong đêm nay tôi sẽ phong sát Ái gia nhanh nhất có thể!"
Lưu Vân quay sang nhìn anh với cặp mắt đầy ngạc nhiên. Ngụy Châu trở lại với gương mặt vui vẻ, anh nhìn Lưu Vân mỉm cười rồi nói:
"- Được rồi, lúc nãy tôi có gọi điện cho anh cả bảo anh ấy đến đây đón cô, chắc cũng sắp đến rồi đấy!"
Ngụy Châu vừa dứt lời, thì từ xa bóng dáng của Ngụy Trạch chạy đến thật nhanh đến chỗ của Lưu Vân, anh ấy nắm lấy tau của Lưu Vân rồi hỏi:
"- Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Lưu Vân nhìn Ngụy Trạch cười thật tươi, cô ấy khẽ lắc đầu rồi bảo:
"- Em không sao, người bị thương không phải là em mà là Thiên Ngọc!"
"- Em không sao là tốt rồi!"
Ngụy Châu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh thật sự không nhìn nổi nữa nên đã lên tiếng:
"- Anh cả, anh đưa Lưu tiểu thư về trước đi! Em vào trong chăm sóc cho Ngọc Ngọc!"
Ngụy Trạch và Lưu Vân nhìn anh phì cười, anh ấy nắm tay của Lưu Vân, chào tạm biệt anh rồi đi ra ngoài.
Ngụy Châu đứng nhìn hai người họ ra ngoài được một lúc, anh thở dài rồi mở cửa phòng nhẹ nhàng bước vào. Thiên Ngọc đang cố gắng ngồi dậy uống nước thì anh nhanh chóng chạy đến cầm lấy ly nước đưa cho cô, cô cầm lấy ly nước uống một hơi rồi ngước lên hỏi anh:
"- Châu bảo bối, sao anh lại đến đây?"
Ngụy Châu đưa tay lên gõ nhẹ vào trán cô, giọng nói của anh bắt đầu tức giận:
"- Xảy ra chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho anh biết, có biết là anh lo lắng cho em lắm không?"
Thấy anh đang tức giận, Thiên Ngọc khẽ đặt ly nước trên bàn, cô nắm lấy tay của anh, nhẹ nhàng cúi người xuống dựa vào anh, giọng nói của cô bắt đầu hối lỗi nói với anh:
"- Chẳng phải em sợ anh sẽ lo lắng sao? Thôi mà, đừng giận em nữa, em hứa sau này xảy ra chuyện gì sẽ nhanh chóng gọi cho anh ngay!"
Ngụy Châu bắt đầu nguôi giận, anh đưa một tay ra ôm lấy cô, tay còn lại xoa đầu của cô, anh khẽ nói vào tai cô:
"- May mà em và tiểu bảo bối không sao, nếu không chắc anh sẽ không sống nổi mất!"
Thiên Ngọc nhẹ nhàng buông anh ra, cô cúi người xuống hôn nhẹ lên môi anh, nhìn anh mỉm cười rồi cô nói:
"- Anh đừng tự trách mình nữa, không phải lỗi của anh!"
Ngụy Châu nhìn cô ôn nhu mỉm cười. Đột nhiên, có điện thoại của Ái lão gia gọi cho anh, anh nhìn thấy gương mặt bắt đầu đen lại, nhanh chóng mở loa ngoài cho cô nghe rồi anh bắt đầu hỏi:
"- Xin hỏi Ái lão gia gọi cho tôi vào giờ này có việc gì không?"
Đầu dây bên kia, giọng của Ái lão gia bắt đầu lên tiếng:
"- Tại sao Mặc thiếu lại rút hết các khoản đầu tư vào Ái gia? Tại sao ngài lại phong sát cả Ái gia của tôi như thế?"
Ngụy Châu cười nhạt, giọng nói của anh trầm ấm, lạnh lùng trả lời ông ấy:
"- Ái lão gia muốn biết thì cứ việc đi hỏi Ái Tư Lộ đi, xem cô ta vừa mới làm chuyện tốt gì!"
Không để cho Ái lão gia tiếp tục nói, Ngụy Châu lập tức cúp máy ngay. Thiên Ngọc vừa nghe cuộc điện thoại của anh và Ái lão gia xong, cô quay sang nhìn anh ngạc nhiên hỏi:
"- Châu bảo bối, anh định phong sát cả Ái gia thật hả?"
Ngụy Châu gật đầu, anh cất điện thoại vào trong túi, đưa tay lên xoa lấy đầu cô rồi mỉm cười dịu dàng:
"- Bất cứ ai động đến người phụ nữ của anh đều phải nhận kết cục như thế!"
Ngụy Châu đang nói thì bây ngờ thấy cô nằm thiếp đi trên tay của mình, anh mỉm cười đặt nhẹ nhàng cô xuống gối, đắp chăn lên cho cô rồi qua giường bên cạnh ngủ.
Sáng sớm, anh sợ cô thức dậy sẽ đói nên đã đi xuống hoa viên trong bệnh viện, gọi điện thoại đặt thức ăn đến cho cô. Khi Ngụy Châu vừa đi, một người áo đen bước vào phòng bệnh của cô, trên tay cầm theo một con dao đi đến lại gần giường của cô. Ngay khi người đó vừa mới vung tay, Thiên Ngọc đã từ phía sau lưng người đó đánh thật mạnh vào bả vai của người đó, tiện tay cô kéo luôn cả khăn che mặt thì ngạc nhiên:
"- Ái Tư Lộ, hóa ra là cậu à?"
Tư Lộ bị cô đánh mạnh vào bả vai khá đau, nhưng vẫn cố gắng đứng lên mắng cô:
"- Sao cậu biết tôi sẽ đến đây mà kịp thời tránh né vậy?"
Thiên Ngọc khoanh tay, đứng dựa vào góc tường, cô cười nửa miệng đứng nhìn cô ta ra nói:
"- Tôi không biết người muốn giết tôi là cậu, ngay khi Ngụy Châu vừa mới đi, tôi đã thấy thấp thoáng bóng dáng của một người áo đen, cảm thấy người đó khả nghi nên tôi mới để một cái gối ở trên giường nhằm để cho người đó bị mắc lừa, còn tôi, tôi đứng cố thủ phía sau cánh cửa nên ngay khi cậu vừa vào thì tôi đã nhanh tay đánh lén cậu!"
Tư Lộ khẽ nở một nụ cười tà ác, cô ta cầm lấy con dao chạy thật nhanh đến chỗ cô, Thiên Ngọc lúc trước khi quay phim ca nhạc có rất nhiều cảnh hành động đánh nhau nên tổ phim ra lệnh cho tất cả mọi người phải đi tập huấn, vì vậy bây giờ kĩ năng về võ của cô cũng khá thành thạo. Thấy Tư Lộ chạy về phía mình, Thiên Ngọc bình tĩnh tránh né, đồng thời cô tiện tay giựt lấy con dao trên tay của Tư Lộ, cô nhanh chóng vứt dao xuống đất rồi quay lại choàng cổ của Tư Lộ từ phía sau, hỏi cô ta:
"- Nói đi, tại sao cậu lại muốn giết tôi? Chắc là vì Ngụy Châu đã phong sát cả Ái gia của cô có phải không?"
Tư Lộ giựt mạnh ra khỏi người cô, may mà cô đứng vững không là bị ngã rồi, Tư Lộ ngồi phịch xuống đất, nước mắt cô ta bắt đầu rơi lã chã, cô ta ngước lên nhìn cô rồi nói:
"- Tôi đã làm gì sai mà Mặc thiếu lại phong sát cả nhà tôi! Tôi chỉ là muốn trêu đùa cậu một chút nà thôi!"
Thiên Ngọc cảm thấy nực cười, cô bước đến chỗ của Tư Lộ, khẽ nâng cầm của cô ta lên rồi lạnh lùng nói:
"- Trêu đùa? Sự trêu đùa của cậu suýt chút nữa giết chết con tôi, cậu nói đây gọi là trêu đùa sao? Trêu đùa mà làm chân của tôi bị thương ra như vậy, cậu biết tôi còn phải quay phim nữa mà, làm chân của tôi bị thương thì làm sao mà tôi quay phim!"
Tư Lộ thấy cô lộ chút sơ hở, cô ta bắt đầu  đứng lên cầm lấy con dao cô vứt ở dưới đất, ngay lúc này, Ngụy Châu đem thức ăn lên phòng cho cô, nghe phòng cô có tiếng động, anh nhanh chóng chạy vào thấy Tư Lộ đang cầm dao định giết cô, Ngụy Châu lập tức chạy tới ôm lấy cô, đồng thời anh dùng tay cản lại dao của Tư Lộ, vô tình làm tay của anh bị rạch một đường rất sâu.
Thiên Ngọc lúc này tức giận, đi đến bóp cổ của Tư Lộ, đôi mắt cô nhìn cô ta lạnh lùng nói:
"- Cậu dám làm Ngụy Châu bị thương, có tin là tôi sẽ giết cậu luôn không?"
Cô bắt đầu dùng sức, Tư Lộ bị cô bóp cổ bắt đầu ho sặc sụa, Thiên Ngọc thật sự không muốn giết người nên đã khẽ buông tay ra khiến cho cô ta ngã xuống rồi ngất lịm đi, cô đi đến chỗ của Ngụy Châu xem vết thương cho anh, cô quay lại nhìn Tư Lộ rồi lấy điện thoại gọi cho Ngụy Niên:
"- Ngụy Niên, em đến bệnh viện đưa một người vào trụ sở giúp chị đi!"
Ngụy Niên đang đút cháo cho A Thành ăn thì nghe cô gọi đến, cậu cầm lấy điện thoại hỏi cô:
"- Hả? Sao lại ở bệnh viện vậy chị dâu?"
"- Em cứ đến đây trước đi!"
Nói xong, cô nhanh hơn cúp máy, khẽ liếc nhìn Tư Lộ, cô mở cửa phòng dìu anh đi ra ngoài để băng bó vết thương, bác sĩ băng bó vết thương cho anh nhìn cả hai rồi nói:
"- Vết thương trên tay tạm thời không có gì đáng trở ngại, chỉ là thời gian này, Mặc thiếu đừng dùng lực quá sức bên cánh tay phải đang bị thương của ngài!"
Thiên Ngọc lên tiếng cảm ơn bác sĩ:
"- Cảm ơn bác sĩ nhiều!"
Thiên Ngọc đi đến nhìn vết thương trên tay của anh lo lắng, vẻ mặt buồn tủi nhìn anh rồi nói:
"- Xin lỗi, đều tại em mà anh mới bị thương!"
Ngụy Châu thấy cô lộ vẻ mặt như thế khiến anh rất đau lòng, anh đưa tay lên xoa đầu cô:
"- Em đừng tự trách mình nữa, em mà còn như vậy nữa là vết thương trên tay anh lại đau nữa! Hơn nữa, vợ của anh sắp bị người khác giết, anh là chồng phải có trách nhiệm đỡ lấy nhát dao cho em chứ!"
Ngụy Niên từ xa đi đến thấy Thiên Ngọc đang đưa Ngụy Châu quay trở lại phòng bệnh, cậu nhanh chóng chạy đến hỏi cô:
"- Chị dâu, tay của anh hai bị sao vậy? Còn nữa, vết thương trên chân chị là sao vậy?"
Thiên Ngọc đưa cả hai người vào phòng bệnh của mình, Tư Lộ được cô nhờ bác sĩ đến xem vết thương nên cô ta vẫn còn nằm yên trong phòng của cô, cô chỉ vào Tư Lộ rồi bảo Ngụy Niên:
"- Là cô ta làm Ngụy Châu bị thương, cũng là người làm cho chị bị thương! Bây giờ chị muốn em đưa cô ta vào trụ sở!"
Ngụy Niên nhìn hai người khó hiểu hỏi:
"- Rốt cuộc cô gái đó là ai mà lại có khà năng làm hai người bị thuơng vậy?"
Thiên Ngọc thở dài rồi bắt đầu nói với Ngụy Niên:
"- Cô ta là Ái Tư Lộ, là đại tiểu thư của Ái gia! Hôm qua, cô ta suýt làm chị bị sẩy thai, Ngụy Châu đã ra lệnh phong sát cả Ái gia nên hôm nay cô ta đến đây muốn giết chị, may mà Ngụy Châu đã giúp chị đỡ lấy nhát dao, nếu không người bị thương bây giờ là chị chứ không phải anh ấy!"
Ngụy Niên sờ trán gật đầu. Thiên Ngọc hình như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó nên đã hỏi Ngụy Niên:
"- Ngụy Niên, hôm nay có cảnh quay của chị có đúng không?"
Ngụy Niên nghe cô hỏi như vậy, cậu nhìn cô mỉm cười rồi nói:
"- Hôm nay em cho đoàn phim của mình nghỉ do có một chút sự cố về đạo cụ, bây giờ trong tổ đang sửa đạo cụ đó! Chị không hỏi, em cũng quên mất phải đi thông báo cho mọi người!"
Ngụy Niên nhanh chóng lấy điện thoại vào nhóm nhắn tin cho mọi người. Một lúc sau, Tư Lộ khẽ mở mắt tỉnh lại nhìn mọi người xung quanh, Thiên Ngọc khoanh tay quay lại nhìn cô ta mỉm cười, rồi khẽ nói với Ngụy Niên:
"- Em đưa cô ta về trụ sở đi!"
Ngụy Niên đang định đưa cô ta đi, thì Ngụy Châu đã lên tiếng:
"- Để anh đưa cô ta về trụ sở!"
Thiên Ngọc lo lắng cho cánh tay của anh, cô nhìn anh khẽ lắc đầu, nhón chân lên nói nhỏ vào tai:
"- Anh đang bị thương mà!"
Ngụy Châu nhìn cô ôn nhu mỉm cười rồi bảo:
"- Không sao đâu, em đừng lo!"
Thiên Ngọc thấy ánh mắt của anh rất kiên định, cô quay lại bảo với Ngụy Niên:
"- Em xuống lầu làm thủ tục cho chị và Ngụy Châu xuất viện đi!"
Ngụy Châu nghe lời nhanh đến đi xuống lầu. Cô không muốn nói chuyện với Tư Lộ nên đã kéo anh ra ngoài rồi nói:
"- Châu bảo bối, cánh tay anh còn đau không?"
Ngụy Châu lắc đầu, mỉm cười gian manh nhìn cô:
"- Vẫn là câu nói cũ của anh, em hôn anh một cái là cánh tay sẽ hết đau ngay!"
Lần này, Thiên Ngọc không do dự nữa, cô lập tức nhón chân lên hôn lên môi anh thật sâu. Hôn xong, cô luyến tiếc buông anh ra, vẻ mặt cô xấu hổ cúi xuống nói nhỏ:
"- Như vậy đã được chưa?"
"- Quá được luôn đấy chứ!"
Cùng lúc này, cô nhận được điện thoại của Trần Thiên Hào - con trai nuôi của Trần gia gọi đến:
"- Chị, em đang lên máy bay! Chắc chiều nay em về tới nhà rồi, chị...đến đón em được không?"
Thiên Ngọc ngước lên nhìn anh, cô nhanh chóng trả lời Thiên Hào:
"- Được, chiều nay chị sẽ đến đón em!"
Nói xong, Thiên Hào cúp máy. Ngụy Châu mỉm cười nhìn cô rồi hỏi về cuộc gọi vừa rồi:
"- Ai vừa mới gọi cho em vậy!"
Thiên Ngọc đưa tay lên choàng lên cổ của anh, cô khẽ nói:
"- Là em trai của em - Trần Thiên Hào, 3 năm nó đi du học ở Hàn Quốc, hôm nay là ngày mà nó về nước!"
Ngụy Châu ôm lấy eo của cô, tiếp tục hỏi cô:
"- Nhưng mà anh nhớ Trần gia chỉ có hai tiểu thư thôi mà, đâu có ai là tiểu thiếu gia đâu?"
Nhìn vẻ mặt anh khi hỏi cô, cô cảm thấy buồn cười nên đã chọc anh:
"- Cậu ấy là con trai nuôi của Trần gia, cậu ấy được cha em nhận nuôi cách đây 8 năm trước! Mà hình như lần này về cậu ấy định tỏ tình em đấy!"
Nghe đến câu nói này của Thiên Ngọc, Ngụy Châu nhanh chóng ép cô vào tường, khẽ hôn nhẹ lên môi cô, một tay của anh nắm chặt tay của cô khiến cho cô đau đớn mà nói:
"- Anh làm tay của em đau rồi! Châu bảo bối, anh bị làm sao vậy? Không lẽ lời nói lúc nãy của em làm anh ghen rồi!"
Ngụy Châu khẽ nhếch môi lên cười nửa miệng, anh nâng cằm của cô lên rồi khẳng định:
"- Đúng vậy, anh ghen rồi!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.