Phụng Yên giới thiệu cho Hạo Hiên những quyển sách mà mình đã đọc, cô nhận xét từng quyển rất chuyên nghiệp, Tương gia có cả một thư viện tuyệt vời. Bích Thảo đem trà và ít bánh ngọt cho hai người.
Mỗi khi có sấm chớp, Hạo Hiên đều dùng đôi bàn tay khô ráp của mình bịt tai Phụng Yên lại. Sau một khoảng thời gian ngắn, anh đọc sách rồi nhìn về phía cô, Phụng Yên đã ngủ lúc nào không hay.
Hạo Hiên thở dài, anh chạm vào gương mặt say ngủ của Phụng Yên, trông thật xinh xắn, bất giác mỉm cười. Hạo Hiên liền bế cô lên, rất may là không bị giật mình thức dậy
Sau khi để Phụng Yên lên giường và đắp chăn cho cô, Hạo Hiên cũng nằm xuống ghế sofa dài gần đó chợp mắt, dù sao mưa vẫn còn chưa tạnh. Trong căn phòng chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ, từng giờ từng phút trôi qua êm ả, những giọt mưa cứ thế ít dần, dù trời vẫn còn âm u.
Phụng Yên bừng tỉnh, cô ngồi dậy rồi vươn vai, nhìn đồng hồ đã 3h chiều, lúc này mới chợt nhớ ra đang đọc sách ở trong thư viện mà ngủ quên. Khi mắt đã quen với bóng tối, Phụng Yên nhìn từ xa Hạo Hiên nằm trên ghế sofa.
Cô bước xuống giường đem chăn đắp cho anh, dù sao nhiệt độ trong phòng lúc này khá lạnh. Nhưng khi Phụng Yên bỏ chăn xuống thì Hạo Hiên trở mình qua, anh từ từ mở mắt.
" Phụng Yên... " Giọng nói hơi trầm, có sự mệt mỏi của Hạo Hiên mê hoặc Phụng Yên, cô nuốt nước bọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-hay-tha-cho-toi-di/3314466/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.