Phụng Yên giới thiệu cho Hạo Hiên những quyển sách mà mình đã đọc, cô nhận xét từng quyển rất chuyên nghiệp, Tương gia có cả một thư viện tuyệt vời. Bích Thảo đem trà và ít bánh ngọt cho hai người.
Mỗi khi có sấm chớp, Hạo Hiên đều dùng đôi bàn tay khô ráp của mình bịt tai Phụng Yên lại. Sau một khoảng thời gian ngắn, anh đọc sách rồi nhìn về phía cô, Phụng Yên đã ngủ lúc nào không hay.
Hạo Hiên thở dài, anh chạm vào gương mặt say ngủ của Phụng Yên, trông thật xinh xắn, bất giác mỉm cười. Hạo Hiên liền bế cô lên, rất may là không bị giật mình thức dậy
Sau khi để Phụng Yên lên giường và đắp chăn cho cô, Hạo Hiên cũng nằm xuống ghế sofa dài gần đó chợp mắt, dù sao mưa vẫn còn chưa tạnh. Trong căn phòng chỉ có ánh sáng từ đèn ngủ, từng giờ từng phút trôi qua êm ả, những giọt mưa cứ thế ít dần, dù trời vẫn còn âm u.
Phụng Yên bừng tỉnh, cô ngồi dậy rồi vươn vai, nhìn đồng hồ đã 3h chiều, lúc này mới chợt nhớ ra đang đọc sách ở trong thư viện mà ngủ quên. Khi mắt đã quen với bóng tối, Phụng Yên nhìn từ xa Hạo Hiên nằm trên ghế sofa.
Cô bước xuống giường đem chăn đắp cho anh, dù sao nhiệt độ trong phòng lúc này khá lạnh. Nhưng khi Phụng Yên bỏ chăn xuống thì Hạo Hiên trở mình qua, anh từ từ mở mắt.
" Phụng Yên... " Giọng nói hơi trầm, có sự mệt mỏi của Hạo Hiên mê hoặc Phụng Yên, cô nuốt nước bọt nơi cổ họng. Anh liền nắm cổ tay của cô kéo nhẹ, hai người đối mặt nhau một khoảng cách gần.
" Trời tạnh mưa rồi, anh cũng nên về đi thôi! " Phụng Yên cố lảng tránh ánh mắt. Vì cô ngại
" Em không thể đuổi người yêu một cách nhanh chóng như vậy, mà thôi... Anh sẽ nghe theo ý em! " Hạo Hiên vuốt mái tóc đang bị rối sau khi ngủ của mình, anh ngáp dài đứng lên.
Bộ đồ ướt khi nãy đã được Bích Thảo bỏ vào túi đưa lại cho Hạo Hiên, ngồi trong xe anh không quên chào tạm biệt Phụng Yên, hẹn khi khác sẽ tiếp tục chở cô đi vẽ tranh. Phụng Yên gật đầu vẫy tay với anh.
Sau khi Hạo Hiên về được một lát, Phụng Yên trở vào nhà luyện thư pháp, Bích Thảo hốt hoảng chạy vào báo tin có người từ phía quân đội đang ở ngoài sân. Phụng Yên đặt bút xuống, đi ra xem thử.
Vấn Thiên cho người đá ba tên Lâm Lập Tân, Tư Sở Điền, Thừa Tâm nằm dưới vũng nước mưa, tay của chúng bị trói và toàn thân ướt như chuột cống. Vấn Thiên cúi đầu chào Tương Phụng Yên.
" Xin chào tư lệnh tiểu thư, đã làm phiền cô một chút. Hôm nay tôi đến là để áp giải ba tên này đến gặp tiểu thư theo lệnh của thiếu soái, cô có nhận ra họ không ạ? "
Phụng Yên nheo mắt nhìn, chẳng phải bọn chúng là ba kẻ đã trêu ghẹo cô đêm trung thu, ở hồ Giang Hàn. Vấn Thỉnh nói thêm là có người báo tin chúng xúc phạm người nhà tư lệnh, một tội nặng không thể tha thứ.
" Thiếu soái giao lại cho Tương tiểu thư xử trí ạ! Cắt lưỡi, đánh tàn phế, lao động khổ sai, nhốt tù... Bất cứ cái gì cũng được! " Nhìn bề ngoài Vấn Thiên thư sinh, nho nhã. Nhưng đã đi theo Dương thiếu soái thì không phải người hiền lành.
"... "
" Xin tiểu thư tha tội cho chúng tôi, chẳng qua lúc đó tôi say quá không làm chủ được bản thân...! "
" Đúng đúng vậy ạ. Rượu vào thì lời ra, thật tình chúng tôi không có ý lăng mạ, xúc phạm cô đâu! Tôi thật ngu ngốc! "
" Tiểu thư hãy tha cho chúng tôi lần này, sẽ không có lần sau đâu ạ... Làm ơn! "
Ba người họ van xin Phụng Yên rối rít, nhưng những hình phạt Vấn Thiên gợi ý đều quá tàn nhẫn. Tương Phụng Yên thở dài lắc đầu, cô chỉ ra lệnh để họ lao động công ích như dọn rác dọc đường Liên Thành trong vòng 1 năm, xem như chuộc lại lỗi lầm.
" Đừng nghĩ như vậy là xong. Nếu các ngươi còn hành động thô thiển như vậy một lần nữa, thì sẽ không bao giờ dừng lại ở việc dọn rác đâu! " Phụng Yên trừng mắt nhìn chúng, nói xong cô xoay người rời đi.
Vấn Thiên lập tức cho thuộc hạ thi hành mệnh lệnh, áp giải ba tên lên xe. Bất đầu từ ngày mai sẽ thực hiện án phạt, nếu như lười biếng sẽ bị bỏ tù, nghỉ 1 ngày là 1 tháng. Chúng run cầm cập nhìn Vấn Thiên
Tiếng chuông điện thoại réo lên, Hạo Hiên gọi cho Phụng Yên hỏi cảm giác trả thù rất thoải mái đúng không? Cô thắc mắc vì sao anh lại biết tên của họ mà cho người bắt lại, Hạo Hiên trả lời ba tên đó khá nổi ở khu ăn chơi.
Vậy nên anh dễ dàng nhớ mặt, Hạo Hiên còn hỏi về hình phạt mà Phụng Yên ban cho. Tuy rằng nó hơi hiền lành, nhưng cũng là quyết định của cô và anh tôn trọng nó.
" Nếu là anh, thì anh sẽ cho người đánh chúng tàn phế, thị uy kẻ khác vì dám làm bạn gái của anh buồn! "...
" Dã man quá đấy Hạo Hiên, nó không hợp với anh một chút nào đâu! " Phụng Yên cúp máy, tự nhiên cô mỉm cười hài lòng. Vốn dĩ cô không còn quan tâm đến chuyện đó, nhưng Hạo Hiên lại làm cô bất ngờ. Anh ta toàn làm mấy điều kỳ lạ.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Hạo Hiên và Phụng Yên cứ thế qua lại với nhau, họ thường đi ăn tối, đi dạo, thi thoảng Hạo Hiên sẽ đến nhà Phụng Yên để uống trà với Đinh phu nhân. Đã đến lúc cô đến nhà anh - biệt thự Dương gia.
Trong lúc lái xe, Hạo Hiên đã nói sơ lược về gia đình mình, người lớn nhất trong nhà là lão phu nhân, kế tiếp đốc quân và đại phu nhân, mẹ anh là nhị di thái trong gia đình.
Tuy nhiên vẫn được cưới hỏi đoàn hoàn chứ không phải từ ở nơi xó xỉnh nào đó đem về, thiếu soái là con trai của đại phu nhân. Hạo Hiên là người nhỏ nhất. Lúc trước gia đình rất căng thẳng, nhưng từ khi chị Phụng Yên - An Kỳ bước vào, nó đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
" Nếu em lấy anh thì em sẽ là con dâu út, nhất định sẽ được mọi người yêu quý! "
" Ai thèm lấy loại người như anh chứ, nên nhớ chúng ta chỉ đang giả bộ làm người yêu của nhau thôi đấy! " Phụng Yên cụp mắt, cô thờ ơ trả lời anh. Hạo Hiên huýt sáo vờ như không nghe thấy.
Lâm Ngọc Nga đã đứng chờ họ từ trước, dường như bà chỉ quan tâm tới Phụng Yên thay vì con trai mình. Nghe tin Hạo Hiên đưa bạn gái về ra mắt, Ngọc Nga rất vui, hy vọng lần này sẽ có kết đẹp.
Hạo Hiên dẫn Phụng Yên đi gặp lão phu nhân trước, nhưng dì Mộng Thường bảo bà ấy đang ngủ, khi nào tỉnh dậy dì sẽ dắt bà lên. Tiếp theo sẽ là đại phu nhân Trình Mẫn, dù đã gặp ở bệnh viện nhưng khí chất của Dương đốc quân phu nhân quả nhiên bất phàm. Bà ấy nhìn rất nghiêm túc.
" Ra đây là Tương nhị tiểu thư, em gái của An Kỳ. Ta là Trình Mẫn, rất vui khi gặp cô! "
" Vâng! Tôi thật hân hạnh khi được gặp Dương đại phu nhân. Chị An Kỳ đã kể rất nhiều về phu nhân, một người mẹ chồng mẫu mực! " Tương Phụng Yên cúi đầu, Trình Mẫn ho nhẹ và thấy cô thật biết nói chuyện.
Vì An Kỳ đã xuất viện về phủ thiếu soái, nên Trình Mẫn cũng dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Biệt thự Dương gia không thua gì nhà Phụng Yên, có phần to hơn.
Lâm Ngọc Nga đã mời cô ở lại dùng bữa, Hạo Hiên khoác vai Phụng Yên kêu cô hãy đồng ý, bởi vì lần trước anh đã ăn ở nhà cô. Không còn cách nào khác, Phụng Yên đành chấp thuận.
Trong lúc Lâm Ngọc Nga và Phụng Yên uống trà, thì Hạo Hiên đã đến Bách Ẩn giải quyết tí công chuyện, rất nhanh sẽ trở về. Ngọc Nga nhìn Phụng Yên trìu mến, nói rằng cô là người đầu tiên Hạo Hiên dắt ra mắt với bà, dù trước đó anh quen nhiều cô.
Cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng đi xa, Phụng Yên hơi lo lắng, cầm ly trà mà run nhẹ. Vốn dĩ cô chỉ muốn họ giả làm tình nhân trong bí mật, để khi chia tay đường ai nấy đi mà không vấp phải câu hỏi của mọi người. Rốt cuộc đều do Hạo Hiên mà ra, anh ta thật đáng ghét cứ làm theo ý mình.
Phụng Yên chỉ mong khi không còn bất cứ liên hệ gì với với Hạo Hiên, cô vẫn sống tốt như bản thân vẫn thực hiện. Nhưng anh lại có những hành động khiến cô bị mê hoặc, chắc là ngoài Phụng Yên ra, Hạo Hiên cũng sẽ làm điều tương tự với những cô gái anh ta từng quen.
Lâm Ngọc Nga hỏi rất nhiều về Phụng Yên, và cô trả lời thật lòng. Hội tụ đủ yếu tố trở thành con dâu của mình, Ngọc Nga nhất định không để Hạo Hiên buông tay Phụng Yên một cách dễ dàng, có lẽ lời khuyên sẽ là giải pháp tốt nhất.
Cuối cùng Hạo Hiên đã trở lại, Lâm Ngọc Nga hài lòng về cuộc trò chuyện giữa mình và Phụng Yên. Họ đi thăm lão phu nhân rồi mới ra về, hôm nay cũng xem như là một ngày vui.
" Phụng Yên, em rất giỏi ăn nói đó. Gia đình em dường như rất thích em. Kể cả đại phu nhân khó tính! " Hạo Hiên cười thích thú, trước khi ra về Lâm Ngọc Nga còn tặng quà cho Phụng Yên, ép cô nhận.
" Vậy sao? Tôi được luyện tập cách đối ngoại từ khi còn nhỏ mà. Có thể xem là một loại tài năng! "
Trước khi Phụng Yên vào nhà, Hạo Hiên liền gọi cô lại, anh bước tới hôn lên trán của cô. Mỉm cười tinh nghịch bảo rằng đây là món quà mà anh dành tặng cô ngày hôm nay. Nó làm Phụng Yên như chết lặng, Bích Thảo đi ra và thấy tiểu thư mình đứng im như tượng.
" Hãy mau dìu tiểu thư của cô vào trong đi, có vẻ em ấy không khỏe lắm! " Hạo Hiên vẫy tay rồi trở lại xe.
Hạo Hiên đi mất, Phụng Yên mới sựt tỉnh rồi hét lên làm Bích Thảo giật mình, gương mặt cô lúc này đã đỏ như sấp nổ tung. Hết lần này đến lần khác, Hạo Hiên lại trêu chọc Phụng Yên khiến cô bất ngờ.
...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...
Phập...
Con dao gọt trái cây ghim vào cái cột đình màu đỏ son phía sau, Hạo Hiên xanh mặt đổ mồ hôi hột nhìn về phía con dao, trái cổ cứ lên xuống liên tục.
Hôm nay Hạo Hiên đến thăm cháu, nhưng có vẻ không được êm xuôi, An Kỳ vẫn mỉm cười như chưa có chuyện gì xảy ra, Hạo Thạc chỉ đành im lặng và tránh ánh mắt cầu cứu của em trai.
" Tôi nghe nói cậu đang quen Phụng Yên nhỉ? Mặc dù tôi đã ngờ ngợ nhận ra nhưng nó lại là sự thật. Mục tiêu lừa tình của cậu lại chuyển vào em gái tôi! " An Kỳ đặt cằm lên hai bàn tay đan vào nhau. Dù cười nhưng đùng đùng sát khí.
" D- đúng vậy thưa chị! Nhưng mà Phụng Yên có vẻ rất hài lòng khi ở bên cạnh tôi, bằng chứng là lúc nào em ấy cũng cười hết! " Hạo Hiên cố gắng giải thích.
Thậm chí cha mẹ của An Kỳ cũng biết chuyện của họ, cô nhìn chằm chằm Hạo Hiên rồi thở dài. Kỳ Văn liền ọ ẹ khóc nên An Kỳ phải bế lên dỗ dành để thằng bé tiếp tục ngủ.
" Dù sao tôi sẽ tôn trọng quyết định của Phụng Yên, nhưng nếu cậu dám làm con bé rơi một giọt nước mắt nào. Thì con dao khi nãy lần sau sẽ không bị lệch hướng đâu! " An Kỳ trừng mắt với Hạo Hiên làm anh gật đầu lia lịa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]