Dương Hạo Thạc hỏi dạo gần đây anh không về Dương phủ, chẳng biết mẹ mình có được ăn uống, ngủ nghỉ đầy đủ mà tại sao thành ra như vậy? Hay là do bà ấy đang sợ hãi và áy náy vì một điều gì đó. Mí mắt của Hạo Thạc cong lên, tay cầm ly trà lên uống 
" Thạc nhi... Ta thật sự xin lỗi vì những gì đã xảy ra với con. Chỉ là do ta làm mà không suy nghĩ đến hậu quả, để hoàn thành mục đích bất chấp tất cả ! " Trình Mẫn ôm mặt khóc. 
" Mẹ vốn biết gia đình chúng ta căm ghét tà thuật, mà mẹ lại dùng cách đó lên con trai của mình. Mẹ nên xem lại bản thân có xứng đáng là một người mẹ hay không? Có xứng là phu nhân nhà họ Dương ? " 
Hạo Thạc đứng dậy, đứng ở cửa sổ chấp tay sau lưng. Cũng may mắn là An Kỳ đã phát hiện kịp thời, cứu anh một mạng. Nếu để lâu thì cái thứ hoa Tử Luyến ấy sẽ giết chết anh từ từ mà không ai có thể phát hiện. 
" Gì chứ? Hạo Thạc con đang nói gì vậy? " Trình Mẫn hiện lên vẻ mặt bất ngờ, Hạo Thạc thấy bà ấy dường như không biết điều đó, anh nhếch môi. 
" Thật ra là... " Hạo Thạc bất đầu kể lại mọi chuyện, Trình Mẫn bật dậy ngã cả ghế. Bà già đó chưa hề kể đến tác dụng phụ của hoa Tử Luyến. Chỉ... chỉ một chút nữa thôi là bản thân bà đã hại chết con trai mình. 
Hạo Thạc tiến lại gần mẹ mình và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-hay-tha-cho-toi-di/2675328/chuong-97.html