“Tên?”
Tên quản ngục kia gằn lên.
Cô gái mơ màng tỉnh giấc. Theo phản xạ mà trả lời.
“Tiểu Châu…”
Tiểu Châu dụi mắt cho tỉnh hẳn, ánh sáng mờ mờ từ từ rõ ràng hơn. Là ánh đèn thấp thỏm của cây đèn cầy. Trước mặt cô là những người xa lạ khi nãy.
À phải rồi! Cô ngất đi lúc ấy mà…
Tiểu Châu nhìn ra ngoài trời là cả mảng tối đen. Ở đây là đâu cô cũng không rõ nữa. Chỉ nhớ đi tìm bạn mà lạc tới đây.
“Là ai sai cô đến?”
Tiểu Châu ngơ ngác không hiểu.
“Sai gì cơ? Tôi đi tìm bạn chỉ vô tính ghé vào đây. Mấy người nói gì vậy? Sao lại trói tôi?”
Cô dùng dằng muốn làm đứt sợi dây cơ mà sức cô làm không nổi!
“Bạn ư? Thì ra còn rất nhiều người? Hàng ổ mấy người ở đâu?”
Tên quản ngục mất kiên nhẫn chĩa súng vào mặt cô gái.
Tiểu Châu bình tĩnh lại, nếu giết chẳng phải đã giết rồi sao? Cơ hồ cô là người vô tội, họ là đang hiểu lầm gì đó?
“Hang ổ cái gì? Từ nhỏ đến giờ tôi sống ở làng S, người trong làng ai mà không biết?”
Tên quản ngục định bắn thì nghe tiếng gọi vọng lại, tiếng vang lên từng đợt mỗi lúc một gần.
Két, tiếng cửa mở.
Ông lão kia từ từ bước vào.
“Cho hỏi…”
Ông lão khựng lại, ông bàng hoàng cảnh trước mắt, súng trước mặt Tiểu Châu, người thì bị chói dưới sàn thê thảm vô cùng.
Ông sốt ruột hỏi.
“Sao ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-deo-bam-hau-phuong-doi-ngai/2966515/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.