“Cháu đến muộn rồi, thật thất lễ”
Người này…
“Mặc Kiêu cháu đến rồi à?”
Cảnh tượng này là sao chứ?
Thiếu soái là cháu trai của Trương Kiến Hoa?
Mọi người được một trận sốc tới não rồi!
“Không sao…”
Đàm Huân vẫn chưa nuốt trôi chuyện này.
Trái đất cũng tròn quá rồi!
“Không phải đang nói chuyện hôn ước sao? Cháu đến đúng lúc lắm”
“Nó 25 tuổi rồi mà chưa tính đến chuyện lấy vợ, làm ông lão này lo lắng thay luôn rồi”
Trương Kiến Hoa vừa gặp mặt anh đã nhắc đến chuyện lấy vợ, ông bay về nước chỉ với mục đích này thôi ư?
Thẩm Mặc Kiêu ngồi đối diện cô nàng mà nói.
“Ông à, vẫn còn sớm”
Bắt gặp ánh nhìn của hắn, Đàm Tiểu Châu không dám đối diện.
Không phải hắn có ý gì chứ? Còn sớm? Hắn muốn nói nghĩa nào?
Trương Kiến Hoa nghe xong, đánh vào tay đứa cháu một cái, 25 tuổi rồi mà nói còn sớm?
“Ông cũng hãng từ từ, bọn trẻ nó tự thuận theo tự nhiên”
Đàm Huân giải vây.
“Mới cả Như Khả nhà chúng tôi còn nhỏ…”
Nói đến cả nhà bỗng cười rộ lên.
Đàm Như Khả ngại ngùng vén tóc sau tai, liếc nhìn người đàn ông trong tưởng tượng sẽ là chồng.
Dưới bàn ăn, chân người đối diện va vào làm Đàm Tiểu Châu giật mình.
Cứ ngỡ chỉ vô tình nhưng giây sau đã luồn vào trong chiếc váy dài của cô, một đoạn đến đầu gối.
Bàn ăn dài nhưng hẹp đủ để Thẩm Mặc Kiêu điều khiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-deo-bam-hau-phuong-doi-ngai/2966494/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.