Thẩm Ngải Yến cứ vậy nhìn Bạch Ngôn Hạo, nhìn một thân quân phục có gắn quân hàm chỉ huy của anh, đẹp trai hào hùng đứng ở đó trước mặt mình. Trong đôi mắt của Thẩm Ngải Yến liền dâng lên một trận đau đớn như dao đâm, kìm nén trong 10 năm trời lúc này lại bắt đầu tái phát tràn ra từ đáy lòng của cô, tràn ngập cả khối óc thần kinh và lục phủ ngũ tạng của cô.
Khuôn măt Bạch Ngôn Hạo bị ánh nhìn của Thẩm Ngải Yến thiêu đốt đến đau đớn tận tâm can, anh thật sự rất muốn nghĩ ra một lời nói dối đại diện cho bản thân, rằng anh không cố tình giấu cô. Rằng bộ quân phục này anh chỉ đi mượn người ta về măc mà thôi. Nhưng ai ngờ, từ cánh cửa đi vào sân thượng một tân binh không quân bất giác lên tiếng, "Chỉ huy Bạch, anh đang trốn ở đây à, thủ trưởng ở bên dưới đang tìm anh đó."
Một câu nói kia đã triệt để đạp Bạch Ngôn Hạo vực sâu muôn trượng khiến anh giải thích cũng không còn ý nghĩa.
Bạch Ngôn Hạo máy móc nhìn tân binh kia một cái, thản nhiên nói: "Cậu bảo ông ấy cứ ở đó, một lát tôi lại xuống."
"Vậy Bạch chỉ huy, anh nhanh xuống nhé, mọi người đang đợi anh đó." Anh chàng tân binh kia nói xong, lại hào hứng rời xuống trước.
Bạch Ngôn Hạo trấn định tâm tình, con mắt đột nhiên chuyển sang sắc thái lãnh đạm, tất cả anh xem giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: "Thẩm tiểu thư...À không, Thẩm tổng mới đúng, thật là trùng hợp, em cũng lên đây hóng gió?"
Thẩm Ngải Yến bất giác mở miệng không chút lưu tình, "Bạch Ngôn Hạo, vì sao nhập ngũ lại giấu tôi, tại sao lại không cho tôi biết? Vì sao cùng người khác gạt tôi. Trước tiên nói rằng anh đã chết trong tai nạn năm đó, làm cho tôi sống đau không bằng chết sướng gần 2 năm, sau đó lại nói anh ra nước ngoài, để cho tôi như một con ngốc tìm kiếm anh gần 8 năm. Trơ mắt nhìn từng chút hy vọng mong manh bị bóp chết...." Đôi mắt Thẩm Ngải Yến dần đỏ lên, "Anh cảm thấy rất vui khi nhìn thấy người khác dằn vặt đau khổ vì anh lắm có phải không?"
Ánh mắt Bạch Ngôn Hạo lạnh lẽo đông cứng che đậy nội tâm đau đớn của chính mình, "Tôi chưa bao giờ cùng ai khác lừa dối em. Bọn họ muốn nói thế nào, đó là chuyện của bọn họ, tôi chưa bao giờ thao túng ai để nói dối em, tôi chỉ muốn có một cuộc sống của tôi, do tôi lựa chọn mà thôi."
"Chỉ muốn cuộc sống cho bản thân?" Thẩm Ngải Yến cười nhạt, "Vậy anh cũng quá thoải mái rồi nhỉ? Tôi bội phục tấm lòng cao thượng của anh đấy, cũng thật sự hâm mộ năng lực bày mưu tính kế của anh."
"Phải. Tôi chính là như vậy đấy." Ánh mắt Bạch Ngôn Hạo ngày càng lạnh lẽo, "Vậy cho nên, em cũng đừng nói thêm một lời nào vu khống cho tôi, những lời độc ác như vậy tôi nghe từ nhà họ Thẩm các người rất nhiều rồi, tôi có nghe được thì cũng chỉ nhắm mắt cười cho qua thôi, với tôi nỗi đau thật sự đã không còn cảm giác nữa rồi, nếu nói tiếp, người đau sẽ là bản thân em mà thôi."
"Vậy sao.." Khóe mắt Thẩm Ngải Yến chua xót, một cỗ đau đớn từ trong não xộc thẳng lên khiến cô suýt không đứng vững, "Bạch Ngôn Hạo, vậy tại sao hơn mười năm qua, anh không tìm tôi, anh thà đi nhập ngũ không nói cho tôi biết, cũng không chịu ở lại giải thích, anh bỏ mặc tôi cùng với tai nạn đó..?"
"Phải, tôi thích đi nhập ngũ, không muốn để em tìm thấy, đó là lựa chọn của tôi, chuyện đó liên quan đến em sao?''
"Bạch thiếu soái, Bạch chỉ huy, anh có dám nói là anh không phải vì tôi nên mới đi nhập ngũ không?" Thẩm Ngải Yến từng tiếng lạnh lẽo ép hỏi, dữ tợn như một mũi lao nhọn chọc thủng trái tim Bạch Ngôn Hạo.
"Dựa vào cái gì mà tôi phải đi nhập ngũ vì em? Em lấy cái gì mà biện minh cho cái lý do nực cười đó của em?"
"Anh còn cần tôi nói sao? Trước đây chúng ta bên nhau, trưởng bối hai bên đều không chấp thuận, cha tôi ép tôi xuất ngoại, nhưng tôi không đi, ông ta lại chuyển sang anh, nói chỉ cần anh nhập ngũ sẽ cho anh chức vị tốt, điều kiện là anh phải chia tay với tôi không phải sao?"
Bạch Ngôn Hạo quay đầu ra nhìn hướng khác xa xa nơi thành phố, điếu thuốc trên tay đã ngấm cháy gần một nửa, anh đưa lên rít một hơi, "Em suy nghĩ quá nhiều rồi, tôi chẳng vì ai cả. Vì em lại càng không thể nào?"
"Là tôi suy nghĩ nhiều, hay do chính anh đang giả bộ.?" Thẩm Ngải Yến lao tới đoạt điếu thuốc trên tay Bạch Ngôn Hạo, bạo dạn đưa lên miệng hút một hơi, cô ho lên sặc sụa, nước mắt liền dàn dụa.
"Thẩm Ngải Yến, em điên sao?" Bạch Ngôn Hạo đoạt lại điếu thuốc trên tay cô, một tay ghì chặt cô trong ngực của anh, điếu thuốc trên tay anh trực tiếp bị anh dập tắt bằng chính lòng bàn tay của anh. Lập tức tắt ngúm. Anh lạnh giọng, "Ai cho em động đến thuốc lá? Tôi giả bộ chuyện gì? Em về nhà hỏi người em không phải sẽ rõ ràng sao?"
"Anh buông tay ra!" Thẩm Ngải Yến hét lên, "Anh là tên ngốc, anh thừa biết bọn họ sẽ không nói sự thật cho tôi, anh thà chọn lừa dối tôi, thà để bọn họ hợp lại tổn thương tôi cũng không đứng ra đương đầu cùng tôi, không ở bên cạnh tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, lời hứa của anh mười năm trước là gì, anh thì sao, mười năm biền biệt không tung tích.. "
"Anh là tên ngốc, tên hèn nhát!" Thẩm Ngải Yến hai tay ôm chặt lấy tấm lưng rộng ấm áp của Bạch Ngôn Hạo, cô nhớ anh, nhưng sao gặp lại nhau lại là đau khổ thế này...
Miệng khản đặc mà lẩm bẩm mắng anh vạn lần...
Bạch Ngôn Hạo siết chặt cô gái vào ngực, 10 năm, anh vô cùng nhớ dáng dấp cũng như giọng nói quen thuộc của người con gái này...
Nhưng anh phải làm thế nào đây? Nếu như anh lại dây dưa với cô, cha cô sẽ không bỏ qua cho hai người họ, sẽ tìm đủ mọi cách bắt bọn họ chia ly, tai nạn năm đó, chắc chắn có liên quan ít nhiều đến ông ta. Ngay cả tính mạng con gái ông ta còn đem ra cược, vậy thì anh có thể làm gì?
Anh chọn cách rời xa cô, chỉ vì muốn cô được bình an sống tiếp không bởi uy hiếp của ai mà đau khổ.
Vì thế, anh thà đau khổ một mình còn hơn cả hai cùng chịu.
Đợi Thẩm Ngải Yến bình tĩnh lại, Bạch Ngôn Hạo mới nhẹ buông tay ra, "Thẩm Ngải Yến, chúng ta không nên vậy, em nên về, tôi cũng nên đi rồi."
"Không, tôi không về!" Thẩm Ngải Yến gắt lên cố chấp, "Bạch Ngôn Hạo, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng, thì anh đừng hòng đi."
''Chúng ta không có gì để nói cả." Bạch Ngôn Hạo quyết tuyệt xoay người rời đi.
"Tại sao không có gì để nói? Anh nếu muốn nhập ngũ tại sao không đường đường chính chính mà nhập ngũ, tại sao phải trốn trốn tránh tránh, có phải cái chức chỉ huy che mờ mắt anh rồi đúng không?"
Hai nắm đấm của Bạch Ngôn Hạo siết chặt, trong ánh mắt lộ ra như muốn đánh cược tất cả, "Phải, tôi đi nhập ngũ là vì không cần em đấy, tôi chính là yêu thích cái chức vụ Chỉ huy này đấy, tôi nhập ngũ thì chiếm tiện nghi gì của em sao? Bạch Ngôn Hạo tôi tự nguyện, không ai ép tôi cả, tôi lăn lộn đến vị trí này có là vì ai thì cũng vô cùng đáng giá!"
"Anh thay đổi rồi!" Mặt Thẩm Ngải Yến u ám, nhưng lại chất chứa thất vọng vô vàn, "Anh là một tên ngốc, không ai có thể tìm thấy một tên ngốc hơn anh!"
Bạch Ngôn Hạo cười chua xót, "Sao lại không? Tôi chẳng phải chính là một ví dụ chân thật trước mặt em sao?"
Trong lòng Thẩm Ngải Yến vô cùng khó chịu, đau không thể tả, mười năm qua cô thật không biết bản thân đã sống như thế nào nữa, chịu đựng thế nào và vượt qua làm sao? Cô cho rằng chỉ cần vĩnh viễn ép bản thân quên đi, sẽ không đau nữa, kết quả Bạch Ngôn Hạo lại quay về, hơn nữa anh về lại mang đầy đủ trang bị rào chắn, ngăn không cho cô bước một bước nào về phía anh...
Ông trời có phải là đang đùa giỡn với cô hay không?
Thẩm Ngải Yến cứ đứng đó, nước mắt lại vô thức rơi xuống nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Bạch Ngôn Hạo. Bóng lưng kia thân quen nhưng sao lại cô độc đến vậy?
Bạch Ngôn Hạo, thật ra anh đã trải qua những chuyện gì trong suốt quãng thời gian dài như vậy....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]