...
Một tuần liên tiếp sau đó, cả Bạch Ngôn Hạo và Thẩm Ngải Yến đều bận tối mặt tối mũi. Cả hai còn chẳng có thời gian gần nhau, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Nhưng dù bận bịu, Thẩm Ngải Yến vẫn không quên làm đồ ăn gửi qua cho Bạch Ngôn Hạo.
Hôm nay cũng vậy, Bạch Ngôn Hạo suốt cả buổi chiều đều bận rộn bên trong phòng nghiên cứu, vội đến mức quên cả ăn cơm chưa, nước cũng chỉ uống được một ngụm. Hết ngày còn phải đảo một vòng kiểm tra quân khu.
Kết quả lúc về đến phòng, trong điện thoại có đến mười mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Thẩm tổng kia.
Chết tiệt, anh lại quên ăn cơm, cơm trưa không ăn, bây giờ cơm tối đã mang qua.
Bạch Ngôn Hạo đi tới cửa phòng đã thấy nhân viên gửi cơm ở cửa. Anh nhận đồ xong, người kia cũng đi.
Công việc bên phòng nghiên cứu còn chưa xong, anh đành mang cơm qua bên đo vừa anh vừa làm, cũng không quên điện thoại cho Thẩm Ngải Yến.
Điện thoại vừa kết nối, Bạch Ngôn Hạo đã nghe được tiếng lầu bầu của Thẩm Ngải Yến bên kia, rõ ràng là không vui.
"Bạch chỉ huy, anh lại bỏ bữa trưa?"
Bạch Ngôn Hạo cười cười làm lành, "Ừ, anh bận quá. Không sao, giờ anh ăn tối, cảm ơn bữa tối của Thẩm tổng."
Bên kia trầm mặc một lúc, mới nói: "Vậy anh ăn đi, đừng có lại bỏ bữa."
Bạch Ngôn Hạo không nghe ra được bên kia Thẩm Ngải Yến có chút buồn bực, thản nhiên ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-dai-nhan-cua-nang-tong/3055148/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.