Chương trước
Chương sau
...

Buổi tối, Thẩm Ngải Yến ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng bên gian bếp của cô, bất chợt nghe tiếng chuông cửa, trong lòng có một chút kinh ngạc, không biết là giờ này ai lại tới, vừa nghĩ vừa hướng tới cửa đưa tay mở cửa, kết quả vừa mở cửa đập vào mắt là hình bóng Bạch Ngôn Hạo tiêu sái đẹp trai đứng đó.

"Sao anh lại đến đây?" Tay Thẩm Ngải Yến vẫn đang cầm cái thìa múc canh, bộ dạng hết sức đảm đang hỏi.

Bạch Ngôn Hạo đứng ở cửa, sắc mặt anh tựa hồ như là giận mà không giận nhìn chằm chằm Thẩm Ngải Yến.

Thẩm Ngải Yến liếc nhìn Bạch Ngôn Hạo một cái, miệng lẩm bẩm cái gì không rõ đi vào lại bên trong gian bếp.

Bạch Ngôn Hạo lông mi anh tuấn, hai chân mày nhíu chặt liền hỏi, "Mạc Văn Kiên là ai?"

Thẩm Ngải Yến nghe được giọng điệu chua lè như từ trong vại giấm lớn đổ ra, cô có chút buồn cười, nhưng cũng không nói gì, chỉ nở một nụ cười như trêu anh, "Đối tác với công ty em."

Bạch Ngôn Hạo tiến đến phía sau ôm eo Thẩm Ngải Yến, "Hắn ta dám tán tỉnh em sau lưng anh?"

Thẩm Ngải Yến bật cười, xoay người lại búng trán anh một cái, thẳng thắn nói: "Tán tỉnh, hắn mà đủ trình sao, Bạch thiếu soái kém tự tin như vậy?"

"Anh không có." Bạch Ngôn Hạo có chút xấu hổ, anh mới nghe được tin tức từ mấy người bạn trong phòng nghiên cứu ba ngày trước, nói con trai của Thủ trưởng Mạc thay ông ta đến Thanh Đằng để xem dự án do anh phụ trách. Kết quả anh lại nghe được cái tên Mạc Văn Kiên kia cư nhiên ngấp nghé Ngải Yến của anh.

"Sao vậy?" Thẩm Ngải Yến thấy vẻ đăm chiêu của Bạch Ngôn Hạo, liền hỏi: "Anh ghen hả?"

"Anh không ghen, anh chỉ..." Nói đến đây tự nhiên Bạch Ngôn Hạo không nói tiếp được, anh cũng không hiểu vì sao bản thân có lúc vì cô mà thất thố đến dường này, có lẽ anh thật sự yêu cô hơn cô tưởng.



Thẩm Ngải Yến có chút buồn cười, không nghĩ đường đường là Bạch thiếu soái lại có lúc trẻ con như vậy. Cô ôm hai tay lên cổ anh, nói chắc như đinh đóng cột: "Yên tâm, cái người Mạc Văn Kiên kia em chỉ thử hắn ta thôi, không nghĩ hắn ta dã tâm cũng lớn lắm, còn nữa, lão già Mạc Văn Kỳ kia em không bỏ qua cho lão đâu."

Sắc mặt Bạch Ngôn Hạo hòa hoãn đôi chút, như có như không ừ một tiếng.

Thẩm Ngải Yến nói: "Anh đã ăn tối chưa? Còn nữa, cả người còn chưa khỏi hẳn, lại lao vào công việc, tối lạnh như vậy còn đi ra ngoài, anh cậy mạnh hả?"

"Chưa," Bạch Ngôn Hạo tựa đầu cúi xuống hõm vai của Thẩm Ngải Yến nói: "Còn không phải anh sợ em bị người khác gạt mất, nên mới tức tốc chạy đến đây sao?"

Thẩm Ngải Yến lắc đầu, "Vậy em hâm đồ ăn cho anh, tối nay ở lại được không, quân khu không có vấn đề gì chứ?"

"Không, anh vẫn đang trong giai đoạn dưỡng thương, ghé phòng nghiên cứu chỉ đỡ buồn chán chút thôi." Bạch Ngôn Hạo nói rồi buông Thẩm Ngải Yến ra, đi tới sofa ngồi xuống.

Lát sau Thẩm Ngải Yến bê tô súp nóng hổi tới cho anh, anh cũng không ăn một mình, tự tay múc một muỗng cho mình, lại múc một muỗng cho cô, hai người cứ yên lặng mà ăn hết.

Ăn xong súp, hai người trò chuyện mấy ngày gần đây, Thẩm Ngải Yến kể lại chuyện Mạc Văn Kiên đến công ty bàn về chuyện hợp tác thế nào cho Bạch Ngôn Hạo nghe, rốt cuộc anh cũng biết rõ Thẩm Ngải Yến với Mạc Văn Kiên không có gì xảy ra vấn đề gì, lòng cũng thả lỏng xuống, thế nhưng xem ra, anh cần phải gặp tên kỹ sư tên Mạc Văn Kiên kia một lần. Dám đánh chủ ý lên nữ nhân của anh, cho dù là con trai thủ trưởng, chỉ cần không ở trong quân đội, anh có thừa thủ đoạn cho tên kia ăn quả đắng.

Nghĩ như vậy, nhưng anh không thể hiện ra bên ngoài, anh ở lại với cô, tiện xắp xếp, đánh máy văn bản cho cô, hai người cùng làm việc của Thẩm Ngải Yến xong, liền đi ngủ, tối nay, Bạch Ngôn Hạo chỉ lặng lẽ ôm Thẩm Ngải Yến đi ngủ, một mạch nghĩ xem, làm cách nào để tên kia một chút cơ hội cũng đừng mơ tiếp xúc với Ngải Yến của anh.

Một đêm cứ như vậy mà lặng yên trôi qua.

....

Cuối tuần.

Bạch Ngôn Hạo rốt cuộc cũng quay trở lại công việc của anh, nhưng như đã nghĩ trước đó anh cần đi gặp một người, mà người này không ai khác chính là Mạc Văn Kiên, người được anh xem là tình địch.



Công ty của Mạc Văn Kiên nằm cuối phía đông thành phố. Chỗ này không tính là có quy mô lớn, nhưng so với Thanh Đằng của Thẩm Ngải Yến, công ty của Mạc Văn Kiên quả thật có chút nhỉnh hơn. Thảo nào mà hắn ta lại có thể tự tin mở lời với Ngải Yến đến vậy. Bạch Ngôn Hạo ngồi trong xe nghĩ.

Đứng trước văn phòng của Mạc Văn Kiên, tâm trạng của Bạch Ngôn Hạo đầy tự tin, anh lần này ngoài việc đến cảnh cáo tên kia, việc còn lại chính là nhắc nhở hắn phải bàn giao công việc kia lại cho anh, vì lúc anh dưỡng thương, Mạc Văn Kỳ đã để con trai công ta thay anh, hiện tại anh đã khỏi, vậy thì anh cũng nên làm việc tiếp tục, người kia cũng nên nhường lại rồi.

Vừa thấy anh, Mạc Văn Kiên kia vậy mà tinh thần rất phấn chấn, dường như xem anh là một chỉ huy bình thường. ''Bạch chỉ huy, nghe danh anh đã lâu, hôm nay được trông thấy quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Nghe được lời khen của Mạc Văn Kiên ít nhiều đều có châm biếm, Bạch Ngôn Hạo cũng không tức giận, ngược lại liền đi thẳng vào vấn đề, "Cậu Mạc, nhiệm vụ một tuần qua, cha cậu giao cho cậu thay tôi, hôm nay cũng nên bàn giao lại rồi, mong cậu nhanh chóng giải quyết, tôi còn rất nhiều việc ở quân khu cần giải quyết."

"Ồ." Mạc Văn Kiên ồ một tiếng, nhưng cũng không dám chậm trễ, liền lấy từ trong ngăn kéo tài liệu công việc đưa cho Bạch Ngôn Hạo, Bạch Ngôn Hạo cầm lấy tập tài liệu kia, chưa đứng lên, lại nghe được Mạc Văn Kiên nói: "Anh Bạch, không phải hôm nay anh đến đây chỉ vì chuyện này thôi chứ?"

Bạch Ngôn Hạo nheo mắt nguy hiểm, quả nhiên đến rồi. Không nghĩ anh chưa lên tiếng mà tên này đã mở miệng, thật tốt, muốn phủ đầu anh sao?

Anh cười như không cười nói: "À, vậy cậu Mạc đây nghĩ tôi đến đây còn có mục đích gì khác sao?"

"hahaha..." Mạc Văn Kiên cười rất tươi, nhưng nụ cười kia nhìn kĩ như có phần giả tạo, "Nếu tôi nói anh đến đây là vì Thẩm tổng đi, anh có gì để nói không?"

"Tất nhiên là có, thậm chí quan trọng nữa là đằng khác." Bạch Ngôn Hạo thản nhiên nói, anh cũng chẳng có gì phải giấu diếm. Đã vậy anh liền cho hắn một đao, để hắn chết tâm đi.

"Anh là gì của Thẩm tổng?" Mạc Văn Kiên thản nhiên hỏi, hắn cũng từng nghe Thẩm Ngải Yến có người yêu, quả nhiên hôm nay liền gặp, nhưng như vậy thì đã sao, chỉ cần họ chưa lấy nhau, hắn vẫn có quyền theo đuổi.

Nhưng là một câu trả lời của Bạch Ngôn Hạo khiến Mạc Văn Kiên tâm tình liền xao động, anh nói: "Cô ấy là gì của tôi, cậu không cần biết, cũng đừng nên biết, tốt nhất cậu tránh xa cô ấy một chút, một kỹ sư như cậu, danh tiếng cũng không nhỏ, nếu để người khác biết cậu làm con giáp thứ mười ba, phá hại hôn nhân của người khác thì sự nghiệp của cậu xem như ra biển hết." Bạch Ngôn Hạo nói từng câu từng chữ rất rõ ràng, một chút cũng không chừa cho Mạc Văn Kiên một đường hé miệng, "Còn nữa, hôm nay, tôi ở đây nhắc cho cậu nhớ, chớ có quá phận, nếu cậu còn có ý định đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi, thì cái chức thủ trưởng của cha cậu xem làm sao mà ngồi mát được nữa.Tôi nói được thì làm được, cậu không tin thì cứ thử xem."

Dứt lời Bạch Ngôn Hạo cầm tài liệu tiêu sái rời khỏi văn phòng kia, để lại Mạc Văn Kiên ở đó tâm tình khó nói, hắn nghĩ lại những lời nói đầy huy hiếp của Bạch Ngôn Hạo, trong lòng không khỏi run nhẹ, đối thủ cạnh tranh lần này, xem ra không nhẹ ký rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.