...
Một tuần sau đó, mọi chuyện trôi qua tưởng như được bình yên, nhưng mọi người kể cả Bạch Ngôn Hạo hay Thẩm Ngải Yến đều không biết, kể từ lần Mạc Văn Kiên bị buộc tội ở quân đội trong sa mạc, hắn ta được cha mình bảo lãnh ra ngoài.
Tại nhà của Mạc Văn Kiên, hắn điện thoại cho cha hắn, lần này không rửa hận với Bạch Ngôn Hạo thì hắn không phải là con trai Mạc gia.
"Cha, cha giúp con lần này đi, con trai thật sự là chịu nhục đủ, tên họ Bạch khốn kiếp đó, hắn ta quá phách lối rồi.''
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, rồi một thanh âm trầm khàn nói: "Văn Kiên, con phải biết chuyện lần này là con sai, nếu không phải con là con trai ta, con nghĩ con có thể dễ dàng thoát khỏi tay bọn chính phủ sao?"
"Cha, con biết. Nhưng cha xem, hắn ta chỉ là một tên chỉ huy không quân quèn, lấy cái gì mà bắt con trai cha vào tù chứ, con không phục, nếu cha không giúp con, con sẽ tự mình nghĩ cách, con tuyệt sẽ không bỏ qua mối nhục này."
"Văn Kiên, được rồi, loại chuyện này con cứ để ta ra mặt, ta đương nhiên sẽ không để con trai ta chịu nhục oan uổng như vậy, đối đầu với Mạc gia chúng ta, tên Bạch Ngôn Hạo kia gan cũng to lắm."
"Vậy con chờ tin của cha." Mạc Văn Kiên nói rồi cúp máy, hai mắt híp lại, lần này tuyệt đối sẽ không tha cho Bạch Ngôn Hạo, còn có Thẩm Ngải Yến kia nữa, có mắt như mù, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-soai-dai-nhan-cua-nang-tong/3055118/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.