Lần này trêu ghẹo, lại đưa tới Thẩm Minh Y trừng một cái. Đợi hai khắc đồng hồ sau, Tống Trì tới, mặc một bộ cẩm bào xanh nhạt thêu lan diệp văn, nhanh nhẹn xuất trần, người hầu A Mặc ôm giá vẽ theo ở phía sau. Ngu Ninh Sơ vừa muốn từ trên ghế dài đứng lên, dư quang thoáng nhìn Thẩm Minh Lam, Tống Tương đều không nhúc nhích, nàng dừng một chút, cũng không có đứng lên. Đổi thành biểu ca khác của Thẩm gia, Ngu Ninh Sơ đều muốn làm lễ, Tống Trì không quá thủ lễ, nàng cần gì phải khách khí với hắn. "Các muội ai tới trước?” Tống Trì đi vào đình nghỉ mát, cười như gió xuân. Thẩm Minh Lam, Tống Tương không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Minh Y trên mặt ngượng ngùng. Tống Trì thấy , làm chủ nói: "Vậy liền dựa theo trình tự trưởng ấu đi.” Thẩm Minh Y ôn nhu nói: "Đa tạ biểu ca, ta đi trên cầu đứng đấy, biểu ca cảm thấy thế nào?” Tống Trì mắt nhìn cầu, chỉ vào cầu vòm nói: "Liền đứng ở nơi đó đi, tư thái tùy muội định.” Nói xong, hắn bắt đầu cố định giá vẽ, làm họ chuẩn bị trước, không để tâm lắm. Thẩm Minh Y rời đình nghỉ mát, rất nhanh liền xuất hiện ở bên trên cầu vòm, trên đường nàng đã nghĩ kỹ tư thế, người phảng phất muốn đi lên phía trước, lại nghe thấy trong đình có người gọi nàng, thế là ngoái nhìn xem ra, cười nói tự nhiên. Thẩm Minh Lam hướng Ngu Ninh Sơ đưa một cái ánh mắt xem trò vui, Ngu Ninh Sơ mím môi cười một tiếng. Tống Trì tựa hồ cũng không biết đám nữ hài tử ở giữa nổi lên gợn sóng, ngồi trên băng ghế đá, nhìn Thẩm Minh Y chuyên tâm họa. Ngu Ninh Sơ đi theo Thẩm Minh Lam, Tống Tương vây quanh phía sau hắn, nhìn xem hắn họa. Tống Trì vẽ rất thong dong, bút như du long, rất nhanh liền vẽ cầu vòm vòng quanh mỹ nhân, vẽ xong người, lại bắt đầu vẽ xa gần cảnh trí. Ngu Ninh Sơ nhìn xem Thẩm Minh Y trên cầu, nhìn nhìn lại cô gái trong tranh, dung mạo tự nhiên khó vẽ ra giống nhau y , lại khắc hoạ rất tốt ra Thẩm Minh Y cười cùng xấu hổ, lộ ra chung quanh cảnh sắc thanh lệ, khiến người càng có linh vận. Vẽ xong, Tống Trì bắt đầu đề tự, ghi chú rõ hắn vào năm tháng nào ngày nào luận võ thua Thẩm Trác, đặc biệt tặng bốn vị muội muội mỗi người một bức họa, làm tặng thưởng. Như thế, cho dù bốn cái cô nương nhất là ba cái biểu muội trân quý có bức họa này, ngày khác bị người khác trông thấy, cũng có thể giải thích được rõ ràng, truyền không ra cái lời đàm tiếu gì là nhi nữ tư tình tới. Ngu Ninh Sơ nhìn xem Tống Trì phiêu dật đề tự, nghĩ thầm, người này còn rất hiểu đến như thế nào tị hiềm. Thẩm Minh Y tràn ngập mong đợi trở về đình, nhìn thấy họa bên trong chính mình, nàng vui vẻ ra mặt, đãi thấy rõ ràng bên cạnh đề tự, nụ cười của nàng liền cứng ngắc lại mấy phần, ngầm bực Tống Trì đem quan hệ bên trong viết đến quá rõ ràng. Tiếp xuống nên Thẩm Minh Lam, Thẩm Minh Lam không có chạy xa như thế, tư thái tùy ý ngồi đối diện với Tống Trì. Tống Trì đối diện nàng nhìn một lát, ra hiệu Thẩm Minh Lam giả bộ dáng vẻ như cúi đầu nhìn cá, hắn đến vẽ góc nghiêng. Bởi vì là cảnh gần, họa Thẩm Minh Lam bên trong so Thẩm Minh Y bức kia rõ ràng nhiều, Tống Trì thậm chí đưa nàg mỗi một dạng đồ trang sức đều họa đến rõ ràng.
"Cám ơn Trì biểu ca, ta rất thích.”Thẩm Minh Lam yêu thích không buông tay bưng lấy bức họa chính mình, ngồi vào một bên nghiêm túc thưởng thức. Đến phiên Tống Tương, nàng vậy mà lật ra ngoài đình nghỉ mát, trốn ở sau đình trụ, hoạt bát nhô đầu ra. Tống Trì trong mắt nhiều ý cười, bởi vì ít đi rất nhiều váy với phục sức, bức này hắn vẽ càng nhanh. "Làm sao đem con mắt của muội vẽ nhỏ đến như thế?” Làm thân muội muội, Tống Tương không khách khí chút nào bắt bẻ. Tống Trì: "Là do muội cười đến thật là vui.” Tống Tương hừ hừ. Thẩm Minh Lam quay đầu hỏi Ngu Ninh Sơ: "A Vu, muội chọn chỗ đi.” Ngu Ninh Sơ rất thích cái tư thế kia của biểu tỷ, tránh khỏi cùng Tống Trì mặt đối mặt, nhưng nếu như bắt chước biểu tỷ, sẽ để cho bức họa của biểu tỷ thiếu đi cái kia phần đặc biệt. "A Vu, muội đi chỗ cây phù dung kia đứng , làm bộ đang ngắm hoa.” Tống Tương thay nàng nghĩ . Con đường lát gạch thông hướng đình nghỉ mát, hai bên trồng một cây phù dung, màu hồng nhiều cánh phù dung tiêu vào dưới ánh mặt trời ấm áp tranh nhau khoe sắc. "Ân, vị trí này không tồi, không xa không gần vừa vặn.” Thẩm Minh Lam cũng tán thành, biết biểu muội thẹn thùng, nàng cùng Tống Tương cùng nhau đem Ngu Ninh Sơ kéo tới, còn hỗ trợ bày tư thế. Đợi các nàng đi ra, Ngu Ninh Sơ xuất hiện bên trong tầm mắt Tống Trì, mặt đỏ bừng lại so cây phù dung kia còn muốn xinh đẹp hơn. Nàng mặt hướng về lương đình, nhưng nửa người đều ẩn sau cây hoa, lộ ra một chút giày màu đỏ váy tuyết trắng. Tóc nàng đen nhánh bị các tỷ tỷ cài một đóa phù dung hoa lên tóc, tăng thêm mấy phần thẹn thùng. Bởi vì muốn làm dáng ngắm hoa, nàng một tay nắm vuốt nhánh hoa tới gần chóp mũi, mi dài buông xuống. Tống Trì nghĩ, coi như để nàng nhìn chính mình, nàng đại khái cũng không dám, hoặc là không muốn. Xác định cấu trúc cảnh, Tống Trì bắt đầu vẽ tranh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]