Tam phu nhân nghe được cảm thấy chua xót, này nơi nào giống cuộc sống của một cái quan gia tiểu thư nên có, ni cô trong chùa thanh tu ít nhất bên người còn có mấy người bạn.
Nàng an ủi cháu ngoại gái: “Không có việc gì, chờ chúng ta hồi kinh thành, để Minh Lam biểu tỷ của ngươi mang ngươi đi ra ngoài đi dạo nhiều hơn, Dương Châu giàu có và đông đúc, nhưng cũng so ra vẫn kém kinh thành phồn hoa, ăn ngon chơi vui cái gì cần có đều có, có đôi khi còn có thể ở trên đường nhìn đến người phiên bang tóc vàng mắt xanh, còn có kính Tây dương có thể chiếu hình ảnh ngươi vô cùng rõ ràng.”
Ngu Ninh Sơ: “Ân, trước đây nương đưa cho ta một kính Tây Dương nhỏ, lần đầu tiên thấy đặc biệt hiếm lạ.”
Đó là khi nàng mới bốn năm tuổi, có lần mẫu thân bị bệnh, nàng đi thỉnh an, thấy mép giường đặt một cái đồ vật lạ mắt nàng chưa từng gặp qua , trên tay cầm khảm ngọc, mặt gương tròn nhỏ bóng loáng, chung quanh nạm đủ loại đá quý đầy màu sắc, xinh đẹp cực kỳ.
Thấy mẫu thân còn ngủ, Ngu Ninh Sơ tò mò mà cầm lấy chiếc gương, lúc chuyển qua tới trước mặt, mặt kính đột nhiên chiếu ra mặt nàng.
Lần đầu tiên xem đến như vậy rõ ràng, Ngu Ninh Sơ hoảng sợ, đem gương ném tới trên giường.
Xác định kia chỉ là một đồ vật chết, Ngu Ninh Sơ lại cầm lên, mới lạ mà nhìn chính mình bên trong.
Nàng chơi đến quá chuyên chú, thẳng đến khi mẫu thân phát ra một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-diem/457919/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.