"Không hối hận, dù thế nào cũng không hối hận."
_______________________
"Chuyện này xảy ra lúc nào?"
"Nửa năm trước đi. Lão tử mua muốn cho em một sự kinh hỉ (ngạc nhiên + vui mừng),không nghĩ tới thật sự thành chỗ tránh nạn."
Nhưng mà đã...... là kinh hỉ rồi đi?
"Đang êm đẹp anh đột nhiên mua nhà làm gì? Chỗ ban đầu không tốt sao?"
"Nếu không phải lão tử mua, không phải không có ý nghĩa sao?"
Hai người rúc trên sô pha xem DVD, Lục Tự Quang lại mở miệng nói, "...... Em hình như, đã hủy hết ước mơ của bọn A Tề rồi."
Nhớ tới lời nói của người đại diện, tin tức như vậy bị tuôn ra, rốt cuộc sẽ làm mất bao nhiêu fan hâm mộ, chính cậu cũng không biết. Nếu vì vậy, khiến cho Đảo rơi từ nơi cao nhất xuống, mình liền biến thành tội nhân rồi? Bọn họ có bao nhiêu muốn được lên sân khấu biểu diễn, cũng giống y như mình.
"Chúng ta có phải đi nhầm rồi hay không?" Cậu ngồi thẳng dậy nghiêm túc hỏi, "...... Không phải, không có sai đâu nhỉ?"
Chúng ta không đi nhầm. Cho dù nếu em từ thiên đường rơi xuống, anh sẽ ở mặt đất tiếp được em."Nếu muốn hối hận, bây giờ còn kịp đó." An Khang cười nói.
Đầu lắc lắc, lại dựa vào.
Không hối hận, dù thế nào cũng không hối hận.
"Ngày mai lựa thời gian đi đón A Ken lại đây đi."
"Một con chó mà em cũng ham thích quá nhỉ......"
Lục Tự Quang cúi người, lộ ra khuôn mặt cười đến xuân ý dạt dào, chạm vào chóp mũi An Khang nói từng chữ từng câu, "Ai em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354336/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.