"Trong sương chiều cúi đầu thật sâu trước anh, mong anh an nghỉ."
______________________
Một đêm đó, Lục Tự Quang liên tục có rất nhiều giấc mơ.
Trong giấc mộng chỉ có hai màu đen trắng đơn điệu, dường như trông thấy A Tề ôm lấy bả vai cậu cười to không kiêng nể gì.
Nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy An Khang ngủ quay mặt về phía cậu, vẻ mặt an ổn. Cậu dịch dịch, tới gần An Khang.
Vận mệnh dường như vốn rất buồn cười.
Cậu đương nhiên biết không ai có thể cả đời thuận thuận lợi lợi, bình bình thản thản, nhưng cậu không ngờ rằng, lần ngoài ý muốn này tựa như các quốc gia Đông Nam Á gặp phải sóng thần, giống như có thể phá hủy tất cả.
Vừa nghĩ đến tương lai, liền cảm thấy hơi hơi sờ sợ.
Cái tên A Tề, còn có thể đánh ghi-ta không, còn có thể biểu diễn trên sân khấu không, còn có thể giống như thời niên thiếu, vẫn luôn chống đỡ bên nhau không.
Mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới sáng sớm, tựa hồ nghe thấy chuông điện thoại.
Cảm thấy người bên giường nghiêng thân nhìn nhìn, sau đó nói: "A cậu ấy vẫn đang ngủ." Cậu chống người dậy, "Ưm...... Em nghe."
An Khang nhìn thấy Lục Tự Quang đã ngồi dậy, đưa điện thoại di động cho cậu, thấp giọng nói, "La Kỳ."
"A Tề thế nào rồi?"
"Cậu ta hiện tại ở chỗ tôi...... Cậu xem tin tức sáng chưa?"
Nghe thấy hai chữ tin tức đã trở nên kinh hồn táng đảm, "...... Bị chụp được?"
"Tôi không biết, hẳn là không......" La Kỳ dừng một lúc sau đó chậm rãi nói, "Ngụy Tử Kiệt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thieu-quang-dao-tu/1354328/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.